🧨 Đọc Truyện Tình Yêu Thứ 3

Đánh giá: 6.6 / 10 từ 281 lượt. Danh sách chương Truyện Yêu Thích Đọc Truyện. Thuộc truyện ngôn tình full, tác phẩm Hôn Nhân Bí Mật Tình Yêu Thầm Kín của tác giả Thánh Yêu xoay quanh chuyện nam nữ ân ái.Nằm vùng, theo đuôi, đổi trắng thay đen, đây chính là phóng viên giải Truyện ngôn tình Mẹ Chồng kể về mối quan hệ mẹ chồng với cô nàng dâu tên là Hân. Hân với Minh đến với nhau do ăn cơm trước kẻng. Nhưng vì lý do nào đó mà thai lưu, và hai năm sau đó vẫn chưa có thai. Bị mẹ chồng đây nghiến, Minh thì lén lút qua lại với người yêu cũ rồi bị Hân bắt gặp. Top 16 tiểu thuyết ngôn tình hay nhất mọi thời đại Mục lục 1. Bộ Bộ Kinh Tâm - Đồng Hoa 2. Thất tịch không mưa - Lâu Vũ Tình 3. All in love - Cố Tây Tước 4. Đạo Tình - Chu Ngọc 5. Anh có thích nước Mỹ không? - Tân Di Ổ 6. Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh - Thư Nghi 7. Này chớ làm loạn - Minh Nguyệt Thính Phong 8. Tình yêu này được xây dựng lên từ "Lợi Lộc"! Những thứ ngọt ngào . pinsgiangxu yoongi [12 chòm sao] Cafe nắng và mưa GinsGins 12chomsao. Truyện bạn yêu thích! Danh sách trống. Hãy lưu truyện yêu thích của bạn! Truyện bạn vừa đọc! Không có danh sách đang đọc! Thể loại ️ Web đọc truyện tranh online lớn nhất được cập nhật liên tục mỗi ngày - Cùng tham gia đọc truyện và thảo luận với các thành viên tại DocTruyen3Q ủng hộ DocTruyen3Q ra các chương mới nhất của truyện Tình Yêu Và Danh Vọng. 86.6K 3 55. Blue Lock. Chapter 189 Hãy nói với Độ dài: 17 chương Chính văn + 1 chương Phiên ngoại. Nội dung: Đô thị tình duyên, sủng, duyên trời tác hợp, hào môn thế gia, HE.. Nhân vật chính: Chu Phác Ngọc ♡ Trần Cừu An. Bìa: Credit: @vivi_3010 yêu dấu. ^^ Convert: Reine Dunkeln (Wikidich). Editor: Mina. Văn án của truyện vô cùng đơn giản, tất cả mọi thứ anh làm đều Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm. Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, Đại thúc, Ngụy prúc tử, Hắc bang, Ngược nhẹ. Ngủ Cùng Sói - Ngôn tình chú cháu hay. Đánh Giá truyện. Nói cho ngôn tình chú cháu cần yếu bỏ qua cỗ Ngủ cùng sói rất nổi tiếng của Diệp Lạc Vô Tâm được. Nam Được viết bởi: Admin Truyện manga romace là thể loại truyện manga tình cảm nổi tiếng không chỉ ở Nhật Bản mà còn trên toàn thế giới. Đây còn được coi là một nét văn hóa nhật bản đặc sắc mà bất cứ ai đọc cũng cảm thấy thú vị. Hãy cùng BooManga đến với là top 7 truyện manga tình yêu được yêu thích Lạc Chỉ rón rén yêu, cẩn thận yêu, nhưng tình yêu đó cũng vô cùng kiêu ngạo. Mối tơ vương trong lòng cô bung nở rất nhanh, chẳng thể nào mà dễ dàng tháo gỡ. Người ấy ở đây, trong trái tim Lạc Chỉ, trong đôi mắt Lạc Chỉ. Chỉ cần bước thêm một bước là có thể phá vỡ khoảng cách của mười mấy năm. 2eYvZwf. Nếu cho tôi gặp anh, tôi sẽ làm thế nào?Gần đây, tôi luôn nghĩ về vấn đề trở về, anh lại trở về, anh thường như vậy, trở về, ở lại vài ngày rồi lại đó luôn sẽ có người vẻ mặt thế này thế kia, dùng ngữ khí thế này thế kia, thần bí, uyển chuyển, lộ ra tung tích của anh, hy vọng nhìn thấy vết tích của sự việc trên mặt nhiên, tôi có một scandal, gánh trên vai, người đi đường đều sẽ không để những người này đạt được, vì vậy tôi chỉ vô cảm, ngây ngô trả lời "Ừ".Đây cũng nên là scandal của anh nữa nhỉ! Tôi thường nghĩ, có người vô tình dường như cố ý nhắc tới tôi trước mặt anh không?Sợ rằng không. Anh không phải là tôi, không ai dám mạo thì, nếu cho tôi gặp anh, tôi liền hỏi "Có việc gì không, thường quay về làm gì?" – Thường quay về làm gì? Thực ra trong lời này vẫn mang ý yêu chiều. Trâu Vũ, mày mãi mãi đều như vậy, chết không thay đang đi trên cầu dành cho người đi bộ, nghĩ tới đây, tự cười chế giễu mình. Chuyển ánh mắt một chút vào một góc, hai người công nhân đang quỳ ở đó, cầm hàn điện hàn gì dừng bước, nhìn thấy tên anh, trong những hoa lửa chói mắt tóe ra từ hàn người công nhân oán trách "Nói với cấp trên từ sớm, đừng dùng đồng, gắn lên sẽ bị người ta ăn trộm mà"."Đúng vậy, dùng xi măng tốt hơn không". Một người khác đáp."Không bằng đừng lắp nữa, người giàu quyên góp một cây cầu tính làm gì!"Mắt tôi nhói đau, hoa lửa của hàn điện sáng chói, không thể nhìn trực diện, còn có một cái tên nào đó, biến mất, lại hiện ra, cũng không thể nhìn lập tức trốn chạy về văn vội quá, giày dẫm lên rất nhiều bùn, Cao Triển Kỳ không biết xuất hiện khi nào, đi sau tôi, chậc lưỡi "Cô nhìn cô kìa, về nông thôn giúp đỡ người nghèo à? Dính bùn vào gót giầy rồi, mất hình tượng".Tôi quay đầu nhìn, chỉ nói "À, đợi chút đi lau"."Đi đâu? Trưa nay gọi điện cô không nhận"."Đi với thẩm phán thực thi một vụ án, buổi trưa mời họ ăn cơm, không nghe thấy, có việc à?""Chả phải vì bữa cơm tối nay, buổi trưa chỉ thị tôi đi đặt phòng, ông ta cũng chẳng thèm nhìn giờ là lúc nào? Đêm Bình an mà! Đâu ra có phòng chứ? Mỗi người chúng ta đội một tờ giấy ngồi ở ngoài ăn cơm hộp cũng tương đương".Cao Triển Kỳ nói vô cùng khoa trương, tôi không nén được bật cười "Anh tìm tôi, tôi cũng chỉ có thể đưa cho anh hai thùng giấy! Bây giờ giải quyết rồi chứ?""Giải quyết rồi. Tên họ Âu Dương ấy cũng đủ tốt, công ty bọn họ đặt vài phòng tiếp khách tiệc lớn, vừa vặn có vài người không tham gia, thừa một phòng cho chúng ta".Sắc mặt tôi đột nhiên thay Triển Kỳ vẫn đang nói "Mẹ nó chứ, Thiên Nhất thật sự là biết giết khách, tối nay giá phòng bao thấp nhất là 5888, không bằng chúng ta đề nghị chủ nhiệm phát tiền cho mọi người là được, ăn cũng không biết ăn những gì!""Tôi... tối nay... nhà tôi có chút chuyện, tôi không đi được!" Tôi ấp a ấp úng muốn mượn Triển Kỳ lúc này mới dừng lại việc hoang tưởng chia tiền, quay đầu chú ý biểu hiện của tôi. Sau đó anh ta vỗ vai tôi, tình ý sâu xa "Yên tâm, chính vì mấy người nào đó không đến mới có thể thừa ra một phòng".Hóa ra như vậy. Đương nhiên, lễ Giáng sinh là một ngày quan hít sâu một hơi, ngồi về trước bàn làm việc, bắt đầu làm Triển Kỳ vẫn như cũ không buông tha tôi, ngồi đối diện với tôi, nghiên cứu biểu hiện của tôi "Trâu Vũ, hơn hai năm rồi, cô cũng nên bước ra đi, tôi đề nghị cô tìm một bác sỹ tâm lý xem sao".Tôi không đáp."Cô như vậy, đối với ai cũng không tốt. Chuyện trước đây, qua rồi thì cho qua đi, cô không thể mãi mãi một mình gánh vác, gánh đến lúc nào mới dừng! Cô nhìn người khác sống tốt biết bao! Kinh doanh càng lúc càng lớn, tới đâu cũng có yên trước ngựa sau, náo nhiệt tám hướng, cô cũng không thể quá kém!"Tôi vẫn không đáp lời."Được, cô cứ như vậy đi! Chết cũng không hối cải! Đàn ông tốt đều tuột mất, xem tương lai cô sống thế nào!" Cao Triển Kỳ nói xong tức giận, đập bàn một cái rồi bước này tôi mới ngẩng đầu lên, thở phào một hơi không buồn, chẳng có gì buồn cả, tôi chỉ nghĩ Yên trước ngựa sau... náo nhiệt tám hướng... Cao Triển Kỳ nhất định đã gặp anh ấy, anh ấy nhất định rất để tôi gặp anh ấy, tôi sẽ làm thế nào?Buổi tối tôi vẫn đi, bạn học cũ của chủ nhiệm- phó bí thư ủy ban chính trị và pháp luật Vinh Thăng Tỉnh, gặp mặt, kết giao, sau này làm việc giải quyết vụ án cũng có tác dụng. Nói ra mọi người đều là những kẻ nịnh bàn rượu, ai cũng đều uống rất vui vẻ, khi Cao Triển Kỳ kính rượu quá kích động, nửa ly vang đỏ đổ lên người tôi, cổ áo và trước ngực toàn bộ đều bị nhuộm nói to "Lão Cao, anh phải đền!""Đền thì đền! Đến người tôi cũng đền cô!" Anh ta cũng cao giọng đáp, đáp xong liền tiếp tục tìm chủ nhiệm chuốc loạng choạng chạy ra đến cửa, hét lớn "Phục vụ, lấy khăn ướt!"Nhân viên phục vụ đang bưng rượu vang đổ chúng tôi vừa rót chạy đến, tôi giơ tay đón lấy, thúc giục "Nhanh đi! Lấy khăn ướt cho tôi! Trên người tôi đều bị bẩn hết rồi!"Nhân viên phục vụ đồng ý rồi quay người chạy đi, chạy nhanh quá, mũ giáng sinh trên đầu rơi xuống đất."Mũ này! Mũ! Lại rơi rồi!" Tôi vừa hét vừa cười lớn dáng vẻ hài hước của cô ấy."Sao uống nhiều vậy?" Đằng sau đột nhiên có người nói quay đầu, nhìn thấy một gương mặt, tôi vui mừng, gọi tên anh "Khải Chính, anh không biết, cô ấy vô cùng buồn cười, chiếc mũ nhỏ quá, đội không được, tối nay rơi biết bao lần rồi!"Cười, nói xong, mới định thần phải trong mơ, anh rõ ràng đang đứng sau tôi, hơi nghiêng đầu nhìn cho tôi gặp anh, tôi sẽ làm thế tôi vẫn luôn chưa nghĩ ra, nhưng cũng không nên như thế này, trong tay cầm rượu vang đỏ, trên người nhuộm đầy rượu, mặt đỏ tưng bừng, lời lẽ hơi điên ngơ ngẩn, quay người nhìn anh, vô thức hỏi "Sao anh ở đây?""Có việc phải giải quyết, nên anh quay về". Anh đáp."Hôm nay là đêm Bình an, anh nên...".Lời của tôi chưa nói xong đã bị anh cắt đứt "Ban đầu định đi, nhưng đên lúc đó phải giải quyết nên ở lại".Anh vẫn anh tuấn như vậy, má hơi gầy đi, chắc là việc công ty rất chỉ hận không thể khắc anh vào trong tim, câu nói đó vẫn nói ra "Có việc hay không, anh cứ thường về làm gì?"Ngữ khí của tôi không đúng nhỉ? Nghe ra không giống như yêu chiều, ngược lại có vài phần oán hận,Anh nhìn vào mắt tôi, khẽ đáp " Ừ, nhưng luôn không gặp em!"Lúc này nhân viên phục vụ đứng sau tôi, đưa khăn ướt qua, tôi không chú ý, anh giơ tay ra lấy, lại giật rượu khỏi tay tôi, đưa cho phục đó, anh dùng khăn ướt lau cổ áo tôi, lắc đầu nói "Đã là rượu đỏ, sao lau sạch? Anh đưa em đi mua áo mới"."Được! Phải mua cái đắt nhất!" Tôi mỉm cười nói "Phải mua cái vĩnh viễn mặc không bị hỏng"."Được" Anh đáp."Còn phải mua quần, quần của em hôm nay cũng bị bẩn rồi, lau thế nào cũng không sạch"."Được!""Còn nữa, em muốn mua kem dưỡng mắt đắt nhất, họ đều nó khóe mắt em có nếp nhăn rồi!""Được!""Mua trang sức cho em! Mua nhà cho em! Mua xe cho em!..." Tôi nói một vẫn chỉ đáp "Được!""Mua tất cả những thứ có thể dùng tiền mua được mua về cho em, Khải Chính, những thứ dùng tiền không mua được, em không cần"."Trâu Vũ...". Anh giơ tay nắm lấy tay biết bao!Cuối cùng lại ở trước mắt, cuối cùng lại ở bên! Trong mơ cũng từng như vậy, nhưng trong mơ bàn tay nắm lấy không giống như bây giờ, ấm áp mà có lực. Cửa phòng bên đột nhiên có tiếng vội vàng vùng ra khỏi anh,Anh cũng vội quay đoàn người, ùa ra từ sau cửa, dẫn đầu là cha anh liếc thấy tôi, không nói gì, đi ra phía cầu người nối đuôi nhau đi ra, để lại ánh nhìn sâu xa trên người tôi và Lâm Khải Khải Chính đứng quay lưng với tôi, hai tay đút túi áo, bóng lưng anh, tư thế của anh, trong lòng tôi nhớ lại biết bao nhiêu tới khi tất cả mọi người đều rời đi, anh mới quay người, mặt hướng về phía tôi."Đi, anh đưa em đi mua đồ". Anh nói"Thực sự muốn mua?" Em chỉ nói đùa thôi". Tôi cố ý làm ra vẻ nhẹ nhõm trả lời."Những điều em nói, anh đều coi là thật". Trong mắt anh, tôi có thể nhìn thấy bản thân đang định nói gì nữa, trên cầu thang vọng ra tiếng gọi "Lâm tổng, chủ tịch Lâm đang chờ ngài, mong ngài nhanh một chút!"Sắc mặt Lâm Khải Chính có phần không vui, tôi vội nói "Anh đi nhanh đi, đừng để cha anh chờ".Anh do dự một lát, gật đầu nói "Được, muộn hơn chút anh gọi điện cho em".Tôi nhìn anh bước xuống lầu, bóng dáng khuất như trong cảm thấy toát mồ hôi, da mặt trắng bệch, đầu tựa lên bức tường lạnh lẽo, tỉnh cơm xong, tôi theo Cao Triển Kỳ đi không muốn nhàn rỗi, thế là tôi chiếm microphone, căng họng, lớn giọng hát, cổ họng có lẽ sắp vỡ tung, không sao, tiếp tục Cao Triển Kỳ gần say, cầm hai rượu, ở cạnh tôi, hát nhảy cùng di động rung trên bàn thủy tinh, lóe Triển Kỳ nhiều chuyện, giơ tay cầm, bị tôi trừng cầm di động ra ngoài, cúi đầu nhìn màn hình, số đó, quả nhiên vẫn là số đó."Alo.." Tôi nhận máy, nói cạnh mọi người qua lại, tiếng kêu khóc om sòm trong phòng hát, vọng ra ngoài, vô cùng ầm cầm di động dán chặt bên tai, bịt tai bên kia, miễn cưỡng mới có thể nghe thấy giọng anh, anh đang hỏi tôi "Em ở đâu?""Em ở ngoài" Tôi nói lớn, đi nhanh trong quán karaoke, muốn tìm một nơi yên tĩnh."Đang làm gì" Anh hỏi tiếp."Em đang hát".Xung quanh đều là người, cửa thang máy vừa mở, một đám trai gái tràn vào, khoác vai ôm eo, cười hi hi ha nói một câu bên kia đầu điện thoại nhưng tôi nghe không rõ."Anh nói gì?" Tôi đành hỏi, sau đó thấy đường thoát bên cạnh thang máy, tôi len vào lò xo vô cùng lặng, dùng hết lức mới đẩy cửa, tiếng huyên náo bị chặn lại phía sau, trong hành lang, ánh đèn mờ ảo. Khải Chính bên kia đầu điện thoại, cẩn thận e dè hỏi "Anh đến đón em, được không?""Để làm gì?""Chúng ta đi mua đồ"."Đi đâu?""Em nói đi đâu, chúng ta sẽ đi đó"."Em không biết"."Gặp mặt rồi nói nhé"Tôi bâng khuâng, không trả lời, anh cũng im lặng chờ lâu sau, tôi khẽ giọng gọi tên anh "Khải Chính""Ừ". Anh vẫn trả lời như vậy."Vừa này..." Tôi dựa vào tường lẩm bẩm nói "Nên để anh ôm em"."Trâu Vũ..." . Anh đoán ra manh mối, ngữ khí trở nên căng thẳng "Anh đến đón em, gặp mặt rồi nói, được không?""Không". Tôi lắc đầu "Vừa nãy em uống nhiều, quên rất nhiều chuyện nhưng bây giờ em nhớ lại rồi"."Hai năm rồi, anh tưởng rằng em có thể gặp anh" Anh chán nản nói. Cho dù cách một ống nghe, tôi cũng có thể nghe thấy sự thất vọng của anh."Đúng! Em cũng tưởng vậy!" Tôi trả lời."Gặp mặt nhé, Trâu Vũ, coi như là bạn". Anh vẫn không từ bỏ. Nước mắt chảy xuống, mũi tắc nghẹn, tôi buồn bã trả lời "Đừng, Khải Chính, gặp anh em rất buồn".Anh im lặng bên kia đầu điện thoại."Anh ổn chứ?" Tôi lau sạch nước mắt, cố gắng đổi chủ lâu anh không trả lời, sau đó khẽ nói "ừ""Nghe nói gần đây công ty anh đã lên sàn bên Mỹ?""Ừ""Đáng tiếc ở Mỹ, nếu ở trong nước em cũng mua một ít, mua cổ động anh"."Ừ""Nhưng anh phải bảo đảm sẽ tăng, nếu làm em lỗ, sẽ phải bồi thường theo giá"."Trâu Vũ, hay là để anh đón em nhé". Anh đột nhiên trở nên cố chấp "Gặp mặt chúng ta chỉ nói chuyện thôi, anh bảo đảm!""Không!" Tôi từ chối một cách yếu ớt."Gặp anh sẽ buồn, không gặp anh sẽ không buồn ư? Đã quên anh rồi à? Có phải đã quên anh rồi không?" Anh dường như có chút kích động, thấp giọng hỏi nhiều lần."Chưa quên, vẫn nhớ, đến từng câu anh nói em cũng đều nhớ""Em ở đâu? Trâu Vũ, em ở đâu?""Em đang hát, vừa hát vừa nhớ anh""Trâu Vũ...""Đừng trở lại nữa, bỏ số điện thoại đi! Còn có tấm biển trên cây cầu nữa, cũng đừng thêm nữa. Khải Chính, em mãi mãi, mãi mãi, sẽ không quên anh! Em thề, em mãi mãi sẽ không quên anh!" Cho dù anh không nhìn thấy, nhưng một mặt tôi nói, một mặt giơ tay phải về hướng đông thành kính thề."Anh cũng vậy" Anh khẽ đáp"Em biết""Anh sẽ trở lại, trở lại một mình, anh bảo đảm!""Không có tác dụng đâu, em muốn gả cho người khác!""Em gả đi! Anh sẽ trở về!""Trở về cũng không có tác dụng!""Anh sẽ trở về! Vì vậy mãi mãi đừng quên anh!" Anh kiên định lặp an toàn đằng sau đột nhiên được đẩy ra, Cao Triển Kỳ đầy hơi rượu gọi tên tôi "Trâu Vũ! Cô chạy vào đây làm gì? Tôi vẫn tưởng cô bị đem bán rồi?!"Tôi nhìn Cao Triển Kỳ, nói với Khải Chính trong điện thoại "Tạm biệt!""Tạm biệt... đừng quên anh!" Cuối cùng anh vẫn nói như máy, mắt tôi vẫn không rời Cao Triển Kỳ, tôi nhìn anh ta chăm chú, nghiêm túc nói "Lão Cao, tôi gả cho anh nhé, được không?"Cao Triển Kỳ không hiểu, trong phút chốc thấy kinh ngạc, sau đó anh ta cười mỉa "Không được!""Vì sao?" Tôi thấy rất kỳ lạ "Chẳng phải anh luôn nói thích tôi ư?""Nhưng tôi không muốn ly hôn lần nữa". Anh ta xua tay, từ ngữ không rõ ràng, tôi ngẩng đầu cười lớn. Yêu nhưng không thể đến, vậy thì đừng yêu. Yêu nhưng cam chịu khổ sở, chỉ là giao nhau tại một điểm, nhưng lại cứ vậy mà vấn vương đến hết đời. Không thể buông tay, cũng không thể tiếp tục nắm lấy. Dằn vặt trong đau đớn, mù quáng trong cái gọi là tình yêu khắc cốt ghi tâm, nhưng đến cuối cùng, chỉ một người lạc bước vì một chọn yêu, mặc dù biết đau. Lựa chọn thương, mặc dù biết đó chỉ có thể đến rồi đi, tựa như một giấc mộng dài trong ảo tưởng của tình yêu. Không thể trách một người tại sao lại yêu sâu đậm một người, chỉ là bởi vì người kia quá hoàn mỹ, không một chút khuyết điểm nào hết. Tình yêu tựa hồ như làn nước trong vắt, cầm trên tay không được, lại có thể để lại những vấn vương. Những giọt nước nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, tựa hồ như đang rơi lệ vì một tình yêu không trọn sở nhìn người mình yêu cùng người phụ nữ khác tay trong tay, trong lòng cô chỉ có thể kìm nén mà không bật ra những tiếng khóc nấc nghẹn ngào. Đối với cả thế giới, cô giống như một kẻ tội đồ, phá hoại hạnh phúc của người khác, còn phá hoại cả gia đình của cô, cuộc đời của cô. Cuộc sống của cô chẳng qua chỉ là một nốt nhạc buồn, là người dự bị. Tâm ý của con người thường xoay chuyển, như cô, cũng như anh. Sau khi rời xa ngoài đau lòng còn có oán như vậy đi, giống như anh đã nói cho dù thêm một ngày cũng đều tốt. Chỉ cần đừng rời xa, chỉ cần đừng rời xa......Thứ hai, tiết trời ảm đạm, giống như lòng tôi vẫn xuống taxi ở chỗ cũ, phát hiện một công trình thi công rào tường vây bên đường, quán Starbuck ấy bị chắn hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng. Trong không khí dày đặc mùi bụi đất nồng đậm, ở đây chuẩn bị xây cầu vượt dành cho người đi bộ rồi. Đối với tôi mà nói, coi như một tin tốt, thứ nhất là tương lai không cần mạo hiểm băng qua đường, thứ hai là tôi cũng không cần đối diện với quán café từng khiến lòng tôi hướng về trong một thời gian dài vào văn phòng, chủ nhiệm Trịnh xách túi công văn đi ra, thấy tôi, vui vẻ nói "Tiểu Trâu, đến vừa lúc, công ty Trí Lâm thông báo chúng ta họp khẩn cấp, Tiểu Cao đang trong thời gian nghỉ kết hôn, cô đi một chút nhé."Tôi dùng thời gian giây quyết định nói dối "Ôi chết, không may rồi, tôi trở về lấy hồ sơ vụ án, 9 giờ 30 sáng nay tôi có một vụ mở phiên tòa."Chủ nhiệm Trịnh xoa xoa cái trán hói, không còn cách nào đành nói "Vậy chỉ còn tôi có thể tham gia, nhưng tôi hoàn toàn không hiểu tình hình công ty bọn họ!""Không sao, Âu Dương rất hiểu tình hình, anh ấy có thể giới thiệu cho ông.""Được được được, cũng đành như vậy." Chủ nhiệm Trịnh gật đầu, bước nhanh ra khỏi văn đứng trước cửa sổ, nhìn chủ nhiệm Trịnh vội vội vàng vàng lên taxi. Sau giây phút đờ đẫn, tôi lấy lại tinh thần, bắt đầu làm vạng tối, tôi xách thức ăn mua bên đường, đi về người đứng ở chỗ đỗ xe của cục thuế gọi tôi "Luật sư Trâu!"Quay đầu nhìn, là anh Phó "Anh Phó, sao anh ở đây?" Tôi bước tới chào hỏi."Cục thuế mời Lâm tổng tới nói chuyện, nói cả một buổi chiều rồi, tới bây giờ hơn 6 giờ, vẫn chưa ra." Anh vừa nó vừa giảu môi về chiếc xe bên cạnh, hóa ra tôi đang đứng sau xe của Lâm Khải Chính."Nói chuyện? Xảy ra chuyện gì rồi?" Tôi hỏi một cách quan tâm."Ôi, cục thuế điều tra chúng tôi rất lâu rồi, thực ra Lâm tổng luôn để ý xử lý việc này, nhưng không biết vì sao vẫn chưa xử lý được.""Chắc không vấn đề gì chứ?""Ai biết được? Nghe nói lần này khá nghiêm trọng, có điều, sẽ nghĩ ra cách giải quyết thôi, chẳng qua là tốn thêm ít tiền."Anh Phó đang cùng tôi nói chuyện, đột nhiên quay đầu, theo hướng đầu xe gọi một tiếng "Lâm tổng..."Tôi căng thẳng trong lòng, do chiếc xe vừa cao vừa to, tôi đứng sau xe, hoàn toàn không phát hiện anh tới, còn anh chắc cũng không phát hiện ra sự tồn tại của nghe thấy anh nói với anh Phó bằng giọng nói nghiêm khắc "Anh đi điều tra cho tôi, là ai cung cấp những sổ sách nội bộ năm ngoái của chúng ta cho cục thuế, ngoài ra, thông báo bên văn phòng, tôi đưa ra đề nghị tạm thời, tối nay triệu tập cuộc họp hội đồng quản trị! Nhanh lên!"Sau đó là một tiếng "Rầm", anh lên xe, đóng mạnh cửa Phó nhìn anh, lại nhìn tôi, do dự không biết có nên nhắc anh rằng tôi ở đằng sau chiếc xe không, nhưng thái độ nghiêm khắc Lâm Khải Chính khiến anh ấy không dám nhiều lời, đành cười cười với tôi, quay người lên xe đứng sau xe, không nhúc nhích, thầm nghĩ trong lòng, như vậy cũng tốt, đừng để anh ấy nhìn thấy, gặp mặt chẳng qua càng thêm lúng phút chốc, xe Land Rover khởi động, đèn hậu lóe sáng, hơi nóng trong ống khói trực tiếp hướng vào mu bàn chân tôi, lập tức, một tiếng "ầm", xe lao về phía trước, anh sắp đi rồi, tôi thầm tạm biệt trong xe đi về phía trước chưa tới 5m, thì phanh khựng giây lát lòng tôi chợt căng thẳng, có lẽ tôi bị anh ấy phát hiện ra rồi, nếu anh ấy xuống xe đi về phía tôi, tôi nên quay người bỏ đi hay duy trì nụ cười? Tôi nhất thời không nghĩ ra cách xe chỉ im lặng dừng lại, không có người xuống xe, không có người bước tới, đèn phanh xe trong ánh chiều chạng vạng tối sáng lên trong mắt tôi. Đuôi xe cao to đen đen đó giống như bóng dáng cao to của anh quay lưng về phía xách túi thức ăn, ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ, lúng túng không biết làm thế qua một lúc, xe lại khởi động, gào rít ra khỏi bãi đỗ xe, đi ra đường lớn, đè lên vạch vàng, quay đầu bay nhanh về hướng nam. Xe anh Phó đi sát phía dõi theo xe anh dần biến mất trong dòng xe, lòng tôi vô cùng phiền muộn. Anh thấy tôi rồi ư? Hay không nhìn thấy? Do dự nhiều lần muốn gặp hay ngẫu nhiên dừng xe, có lẽ nhận được điện thoại quan trọng?...... Tôi thầm đoán nhưng lại cảm thấy không cam hoàng rất lâu, cho tới khi trời đã tối hẳn, tôi mới chậm bước về nhiên, Trâu Nguyệt gọi điện về nhà nói buổi tối có cuộc họp gấp của tổng công ty, không thể về nhà ăn cơm. Xem ra sự việc nghiêm trọng rồi, tôi bất giác nảy sinh sự lo lắng cho Lâm Khải trên ghế sô fa vô vị xem ti vi, đột nhiên có tiếng xe dưới lầu, sau đó là tiếng "tách", điều khiển đóng cửa xe. Tôi thò đầu ra nhìn, Tả Huy trở cùng không chịu được, tôi bước xuống, gõ cửa nhà anh mở, anh ta nhìn thấy tôi, có chút kinh ngạc, vội vàng né người, nói "Mời vào."Ngoài lần trước tôi vào gọi anh ta một lần khi anh ta say, tôi chưa bao giờ bước vào nhà anh ta. Hôm nay là lần đầu tiên chính thức đứng trong nhà, nhìn xung quanh, bày biện vẫn sơ sài vắng vẻ như cũ, chẳng qua là nơi ở của tạm thời của người đàn ông độc thân."Tìm anh có việc à? Ngồi đi." Anh ta đứng phía sau tôi quay người "Không ngồi đâu, tôi chỉ muốn hỏi một chút, chuyện Tiểu Nguyệt còn có hy vọng không?""À, qua Quốc Khánh sẽ thảo luận trên cuộc họp đảng ủy của cục, tuy kết quả thi phỏng vấn không thể coi là lý tưởng nhưng lại có lợi thế về tuổi trẻ, ngoại hình lại tốt, chắc không có vấn đề gì lớn, anh đã nhờ đồng nghiệp bên phòng nhân sự rồi.""Nếu cần dùng tiền hoặc tặng lễ vật, anh chỉ cần nói một tiếng, không thể cứ để anh bỏ ra.""Không cần những thứ đó, mọi người đều là đồng nghiệp, trong công việc có thể giúp đỡ đều sẽ giúp mà."Tôi gật đầu, hào hứng nói "Nghe Trâu Nguyệt nói anh bây giờ thăng quan tiến chức rồi, vẫn chưa chúc mừng anh."Anh ta cười cười "Anh thì coi gì là quan? Vẫn là nhân viên thôi".Vẫn luôn có chút không cách nào đối mặt với anh ta, hai người không nói năng gì, anh ta lại mời "Ngồi đi, ngồi đi, hiếm khi em tới được một lần."Thật bối rối, bản thân tới nhà chồng cũ, nói những lời chẳng quan trọng gì, tôi bắt đầu hối hận. Thế là nặn ra nụ cười nói "Không ngồi nữa, tôi lên đây."Anh ta đột nhiên lên tiếng "Em muốn hỏi việc của Trí Lâm à?"Mặt tôi "xoẹt" cái đỏ lên, bị người nhìn thấu tâm tư, hận không thể chạy trốn vào đồng Huy biểu hiện lại như không có chuyện gì "Bọn anh chú ý Trí Lâm từ lâu rồi, trước đây cũng từng điều tra họ, nhưng không điều tra ra. Có điều lần này bọn họ khá bị động, chứng cứ trong tay bọn anh rất chắc chắn, vì vậy hôm nay trong cục, bọn anh tìm Lâm Khải Chính nói chuyện, rất nhiều chỗ anh ta cũng không nói rõ ràng, bước đầu coi như vậy, mấy năm nay công ty bọn họ trốn thuế đại khoái khoảng hơn 10 triệu.""Vậy sẽ thế nào?" Nghe thấy số tiền lớn thế, tôi không nén nổi lo lắng."Phải xem lãnh đạo quyết định thế nào, việc này nói lớn thì là lớn, nói nhỏ thì là nhỏ." Anh ta đương nhiên hiểu, trốn thuế nhiều như vậy, hình phạt cho người phụ trách chính dư xài."Có phải muốn nhờ anh?" Anh ta hỏi nhìn anh ta, biểu hiện anh ta bình tĩnh như vậy lại khiến tôi có chút tức giận, giống như chỉ có anh ta là người thông minh hiểu rõ tất cả, còn chúng tôi chỉ là lũ ngốc. Thế là tôi tiếp lời hỏi ngược lại "Nhờ anh có tác dụng không?""Có lẽ anh có thể nghĩ cách." Anh ta lại trả lời một cách nghiêm túc, dường như không nghe ra ý tại ngôn ngoại của tôi."Tự anh xem làm thế nào đi!" Tôi vứt lại một câu, bước lên hôm sau, chủ nhiệm Trịnh vừa đi làm đã túm lấy tôi, gọi to khổ não "Tiểu Trâu, hôm qua tôi ở Trí Lâm tới tận 10 giờ tối, lần này bọn họ rắc rối to rồi.""Là việc thuế à?" Tôi hỏi"Cô biết ư!" Chủ nhiệm Trịnh rất kinh ngạc "Lâm Khải Chính từng trưng cầu ý kiến cô rồi?""Có chủ nhiệm Trịnh đích thân ra tay, sao anh ta có thể tới trưng cầu ý kiến tôi?""Bọn họ làm sổ ngoài* sổ đối phó với cục thuế , báo cáo giả giá thành và thu nhập, toàn bộ đều bị cục thuế nắm được, hôm qua hỏi tôi có cách nào, trong chốc lát tôi nào nghĩ ra chiêu nào hay chứ!""Ông cho rằng sẽ như thế nào?" Tôi vờ vô tình hỏi."Hai năm trước tôi từng làm qua vụ án biện hộ hình sự, tình hình cũng gần như vậy, bổ sung nộp thuế không nói, phạt 10 triệu, tổng giám đốc công ty đó cuối cùng còn bị phạt 20 năm tù." Chủ nhiệm Trịnh thần sắc nặng nề nghĩ nghe mà toát mồ hôi lạnh, vội hỏi "Điều này ông nói với Lâm tổng rồi à?""Đương nhiên, phải tính toán tốt trong trường hợp xuất nhất.""Vậy anh ta nói thế nào?""Anh ta không nói gì, còn có thể nói gì? Chỉ có thể nhanh chóng nghĩ cách thôi! Anh ta định tới cục thuế Bắc Kinh bên đó vận động chút, làm chút việc." Nói xong, chủ nhiệm Trịnh vội vã rời văn im lặng, nhìn ra ngoài cửa sổ, máy đào đất khoét một lỗ to bên đường, cát bụi mịt mù cuốn bay, người đi đường cực kì thảm hại, bịt mặt mà đi. Bây giờ anh cũng có chút thảm hại chứ? Có lẽ lại là nhíu mày ngồi nơi đó, lo nghĩ gập, mở điện thoại . Lúc này, chắc không có sức mà suy nghĩ chuyện chúng tôi, hoặc sau khi sóng gió cuối cùng lặng đi, anh cũng sẽ quên tôi một cách tự nhiên là một đêm vô cùng buồn chán, ti vi thực chẳng có hứng thú gì, Trâu Nguyệt ngồi trước vi tính, thờ ơ với tôi, tôi đi về phòng, lật ra sách luật nặng nhất, bắt đầu ngữ pháp luật khó hiểu, thường khiến người ta phân tâm, rất lâu rất lâu sau, vẫn dừng ở phần lời nhiên di động trên bàn điên cuồng reo, tôi nhìn, lại là Lâm Khải do dự một lúc, nhận nói của anh vọng ra từ ống nghe, cứng rắn lạ thường "Trâu Vũ, em xuống cho anh!"Tôi sững lại, hỏi "Anh ở đâu?""Dưới lầu nhà em," Anh đáp, sau đó tôi nghe thấy tiếng còi xe dồn dập vọng từ ngoài cửa sổ, nhìn ra quả thật có một chiếc xe Jeep vừa đen vừa to đang đỗ ở dưới."Có việc gì thế?" Tôi hỏi."Em xuống đây, nếu không anh lên!" Ngữ điệu anh cứng nhắc, khiến tôi có phần cảm thấy kì lạ."Anh đợi chút." Tôi cúp máy, đi ra cửa. Trộm mắt liếc Trâu Nguyệt sát vách, còn may, nó đang đeo tai nghe nhìn màn hình, chắc không nghe thấy tiếng còi kỳ lang tối om, đèn đường hỏng lúc nào rồi, tôi dò dẫm đi xuống, là anh Phó lên trước đón."Luật sư Trâu, Lâm tổng hôm nay uống nhiều rồi, cô đừng cãi nhau với anh ấy." Anh Phó nhau với anh ấy, cãi cái gì? Tôi rất hoài nghi. Đột nhiên thấy Lâm Khải Chính bước xuống xe, đập mạnh cửa, xông tới trước mặt chúng tôi."Phó Cường, anh lên xe cho tôi!" Anh chỉ anh Phó, anh Phó nghe lời lui trở lại lên xe thân anh đầy mùi rượu, đứng trước mặt tôi, dường như lâu lắm rồi không gặp, như hôm nay vừa vô tình gặp, tôi bất giác tràn ngập niềm hân hoan trong lòng, dịu giọng hỏi "Việc gì mà gấp thế?""Em dựa vào cái gì mà quản việc của anh?" Anh mở đầu liền hỏi, lời nói thô nhất thời không hiểu "Anh nói gì? Quản việc của anh?""Có phải em chạy đi tìm Tả Huy, nhờ thuộc hạ anh ta nể tình?"Hóa ra là việc đó, tôi vội vàng giải thích "Chỉ là hôm qua vô tình nhắc tới chuyện này với anh ta, anh ta..."Lời chưa nói xong, Lâm Khải Chính thô bạo cắt ngang "Khi nào tới lượt em đi nói hộ anh? Việc này, nếu Lâm Khải Chính anh không xử lý được, ngồi tù, cũng không cần em đi nhờ anh ta giúp, anh ta chẳng qua chỉ là nhân viên quèn, ở đâu có chỗ cho anh ta lên tiếng?"Thái độ của anh tồi tệ, tôi vốn có chút không vui, nhưng nghe hai chữ "ngồi tù" anh nói ra, lại cảm thấy lòng mềm đi, lại nảy sinh yêu thương."Không đến nỗi gay go vậy chứ?" Tôi vội hỏi một cách quan tâm."Việc này rõ ràng có người muốn nhằm vào anh, nhưng, đây là việc của Lâm Khải Chính, liên quan gì tới em? Cần phiền em đi nghe ngóng à?" Anh vẫn bức tôi như thế, dường như muốn chọc giận tôi."Nếu việc em không nên nghe ngóng, sau này em sẽ chú ý." Tôi biết anh đang say rượu, không so đo với anh, thái độ nhường nhịn"Đương nhiên không nên! Chẳng phải em một lòng một dạ muốn phân rạch giới hạn với anh à? Điện thoại cũng không nghe, đến gặp mặt cũng không muốn, hôm qua em thà trốn sau xe anh cũng không muốn để anh nhìn thấy, em không sợ anh nhất thời không lưu ý di chuyển xe đè chết em à?""Gặp mặt thì lại thế nào đây, hai người đều rất bối rối." Tôi đáp."Đúng thế, vì vậy phải đi xa anh thật xa vào, đúng không? Có lẽ em sớm đã nghe được tin tức gì rồi, biết anh gặp khó khăn vì vậy mới trốn càng xa càng tốt, đúng không?"Thấy mặt anh đỏ rực, hai lông mày nhíu chặt, khác xa với dáng vẻ bình tĩnh ung dung, lần đầu thấy anh tức giận như vậy, gay gắt như vậy, cứ như tôi là kẻ thù của anh. —- Có lẽ không thể yêu, vì vậy sẽ hận nhỉ. Tôi nghĩ mà đau lòng, không hồi đáp sự khiêu khích vô lý của vẫn nói "Em giới thiệu thế nào với chồng cũ của em về mối quan hệ giữa chúng ta? Nói là bạn em? Hay là tình nhân của em? Hay nói, là tình nhân cũ bị Trâu Vũ em đá rồi? Em có thể khoe khoang trước mặt anh ta, đúng không? Đến Lâm Khải Chính cũng bị em đùa tới nỗi xoay vòng vòng, em và anh ta ngang bằng rồi, đúng không?...""Khải Chính, đừng nói vậy!" Tôi không nén được ngăn cản anh. "Anh uống nhiều rồi, về nghỉ ngơi sớm đi!""Hàng ngày anh đều uống rất nhiều, em biết từ lâu rồi, anh cũng không phải người tốt, em biết từ lâu rồi, anh sắp kết hôn, em biết từ lâu rồi, anh muốn em làm người tình của anh, em cũng biết từ lâu rồi, anh chưa bao giờ giấu em, cái gì em cũng đều biết, nhưng, trước đây vì sao em bắt đầu một cách dễ dàng đến thế, bây giờ lại nói kết thúc một cách dễ dàng như vậy chứ? Khi ở Tam Á, thực ra anh đã từ bỏ rồi, là tự em tìm đến, là tự em quyết định, khi đó, em có nghĩ tới tự tôn của em không? Em có nghĩ tới lòng tham của em không?" Anh đến gần tôi, oán hận nói ra những lời nghe xong cảm thấy chấn động, tôi luôn cho rằng sự rời đi của tôi nhiều nhất cũng chỉ khiến anh đau lòng, nhưng tôi không ngờ, lại có thể là oán hận."Xin lỗi, em tưởng em có thể làm được, nhưng em làm không nổi, xin lỗi......" Tôi lẩm bẩm nói, khoang mắt đỏ hoe."Làm không nổi thì căn bản đừng bắt đầu! Căn bản đừng để anh nếm được mùi vị của nó! Như thế chỉ cảm thấy nuối tiếc mà thôi. Nhưng em bây giờ, nói đi liền đi, nói chia tay liền chia tay, em mở cánh cửa đó để anh nhìn thấy bên trong đẹp biết bao, sau đó em lại thuận tay đóng nó lại, lý do còn đường đường chính chính! Anh có thể làm thế nào? Anh nên làm thế nào? Em nói đi!" Anh truy hỏi đến cùng, từng câu từng câu đều hợp cả đều do tôi sai ư? Tim tôi đau đến mức gần như nổ tung, không nhịn được, thấp giọng hét lên "Em cũng không muốn! Em cũng không muốn mà! Nhưng, bây giờ kết thúc đối với hai chúng ta đều tốt, nếu kéo dài tới sau này, thì lại thế nào, lẽ nào để em ngày ngày dồn ép anh, anh mới vui ư?""Đúng! Anh thà rằng em ngày ngày dồn ép anh, giống như những người phụ nữ khác, ép anh đưa tiền cho em, ép anh trao tình cảm cho em, ép anh ly hôn để lấy em. Ép đi, đến ép anh đi, ngày ngày xuất hiện trước mặt anh, lấy cái chết ra uy hiếp, ép anh tới bước đường cùng!... Anh cũng không muốn giống như bây giờ, nhìn em biến mất trong cuộc sống của anh!" Giọng nói anh khàn khàn, chan chứa đau khổ và thương cảm, dưới ánh đèn đường mờ mờ, tôi thấy mắt anh lấp lánh những ánh đã không còn gì có thể nói, chỉ nhìn anh, lòng đầy day dứt và nhớ nhung. Anh nhìn tôi chăm chú rất lâu, đột nhiên quay người lên xe, cửa xe đóng "sầm" lại trước mắt tôi, hai xe lập tức rời cùng anh cũng nói ra những lời anh muốn nói, mượn rượu vứt bỏ sự suy nghĩ, cuối cùng anh bắt đầu chỉ trích hành vi chơi chán rồi bỏ của tôi. Rất tốt, để chúng tôi tàn nhẫn làm tổn thương nhau đi, chỉ có như vậy, tất cả mới có điểm chấm cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, chân nhũn xuống, ngồi ở vườn hoa bên cạnh, trong đêm tối, bưng mặt khóc rưng này, bên đường vọng tới tiếng bước chân, tôi không muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình, vội vàng đứng lên đi về phía hành lang, vừa đi vừa dùng tay áo chùi qua loa nước mắt trên mặt."Trâu Vũ!" Có người gọi tên tôi đằng sau, là Tả không muốn để ý tới anh ta, đi thẳng lên lầu. Anh ta bước nhanh vượt qua tôi, chặn trước mặt lang rất tối, cho dù mặt đối mặt cũng nhìn không rõ nhau. Tôi nói một cách căm hận "Tránh ra, chắn trước mặt làm gì?""Em và anh ta chia tay rồi à?" Anh ta hỏi."Không liên quan tới anh.""Anh đều nghe thấy hết rồi. Bọn họ mời lãnh đạo và anh em trong cục đi ăn, ăn xong, bọn anh cùng xuất phát, anh thấy anh ta lái xe vào khu nhà mình.""Là anh cố ý, đúng không? Anh có ý muốn làm khó anh ấy, đúng không?" Tôi nhìn chằm chằm anh ta trong bóng ta biết tôi ám chỉ điều gì, im lặng một lúc rồi nói "Đúng, anh cố ý nói. Anh ta luôn ngạo mạn trước mặt anh, anh muốn châm chọc anh ta chút, nhưng anh không ngờ bọn em đã chia tay rồi, không ngờ anh ta sẽ tới trách em.""Anh đã đạt được mục đích rồi, chúc mừng anh!" Tôi nói xong muốn vượt qua anh ta giơ tay ra chặn tôi lại "Trâu Vũ, khi đó, em cũng từng khóc vì anh chứ? Khóc giống như bây giờ vậy?"Câu hỏi thật vô vị, mỗi một người đàn ông đều hy vọng người phụ nữ bị vứt bỏ nỉ non sau lưng mình, như vậy, phản bội trở thành ly biệt, còn có ngày quay ngẩng đầu nói "Cho dù tôi có khóc, khóc giống như bây giờ, cũng vì bản thân mình chứ không phải vì đàn ông các anh." Nói xong, tôi lại thử đi qua anh ta lần nữa, lần này tôi thành lang tối tăm, chỉ nghe thấy bước chân thùng thùng của tôi, đột nhiên anh ta hỏi "Trâu Vũ...... Bây giờ .... có phải em cũng hiểu hoản cảnh anh khi đó? Có phải em có thể tha thứ cho anh nhiều hơn một chút không?"Tôi thở dài, quay người nhìn anh ta, anh ta quay lưng với tôi, đợi câu trả lời của tôi."Đúng, bây giờ tôi mới biết, thực ra anh căn bản không yêu tôi! Tôi và anh ấy cho dù thế nào đều không nỡ làm tổn thương người khác, thà bản thân mình đau khổ, còn anh, khi đó trước mặt tôi, anh mong tôi tha cho anh một con đường sống, anh nói hợp tình hợp lý như vậy, không hề đặt tôi trong trái tim, bây giờ anh muốn tôi tha thứ cho anh, quá muộn rồi nhỉ?"Trong bóng tối, lờ mờ thấy anh ta quay đầu, dường như muốn giải thích, nhưng rất lâu sau, anh ta chỉ thấp giọng nói một câu ".... Nhìn thấy em đối với anh ta, anh mới biết, em yêu anh còn ít hơn." Nói xong, anh ta lặng lẽ xuống lầu, mở cửa nhà, bước là tiếng cửa nặng nề, tối nay thật là kém may mắn, hai người đàn ông trong cuộc đời tôi đều ở trước mặt tôi nặng nề đóng cửa. Tôi ngẩn ngơ đứng một lúc, mệt mỏi quay người, trở về tối tĩnh mịch, tâm trạng tôi ngẩn ngơ nằm trên giường, nhìn bóng ngược của nhánh cây trên trần nhà, mỗi một phút trong đêm sao mà dài đến vậy. Cảm giác mất ngủ thật khó chịu, tôi ngủ đến khi toàn thân đau mỏi, dứt khoát đứng dậy tới bên cửa sổ, nhìn sắc trời phía xa, hai giờ sáng, trời hơi mờ mờ sáng dần luôn cầm di động trong tay, liên tục ấn sáng màn hình, lại nhìn nó trở nên tối đen, tin nhắn đó vẫn lưu trong hộp thư nhận của tôi, tin nhắn tiếng Anh của anh "sorry, I'm very busy. I'll call you later". Tôi dựa đầu xuống cửa kính lạnh lẽo, nhìn từng lượt, tưởng tượng dáng vẻ anh đang bận rộn, tranh thủ thời gian, ấn từng chữ cái cho tin nhắn này, dưới lầu loáng thoáng vang đến tiếng xe, tôi quay mặt, nhìn thấy một chiếc Jeep màu đen to lớn, không bật đèn, lặng lẽ lao lên đường đi bộ trước tòa nhà, dừng dưới cửa sổ của nhà nửa đêm đến đèn đường cũng đều tắt rồi, tôi cố gắng nhìn, vẫn không thể nào nhìn rõ biển số xe là bao nhiêu. Nhất thời có chút kích động, có thể là anh không? Là anh quay lại ư? Anh sẽ lại gọi điện cho tôi chứ? Tôi nhìn chằm chằm di động, đợi điện thoại rung, nhưng lâu sau vẫn không có động anh ư? Có thật là anh không? Tôi không thể đợi hơn được nữa, tôi nhất định phải xác nhận có phải là anh không. Thế là tôi rón rén ra khỏi cửa, xuống ở cửa tòa nhà, tôi dựa vào ánh sáng đằng xa, cuối cùng cũng nhìn rõ biển số xe, quả nhiên là anh, 66888! Nhưng nhìn ra, trong xe tối đen, không có chút động còn nhớ dáng vẻ nổi giận đùng đùng khi rời đi, dường như cả đời này đều không muốn gặp lại tôi lần nữa, sao biết bây giờ anh trở lại chỗ này. Tâm ý của con người thường quanh co phức tạp, như tôi, như anh nhà khoa học từng nói rằng, ban đêm khi vô cùng mệt mỏi, ý chí con người sẽ bị hạ thấp khoảng 50% . Bây giờ ý chí của tôi đang lúc yếu đuối. Tôi đứng đằng sau xe, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đi về hướng về cửa của lái đợi tôi tới cửa, cửa xe mở, anh bước xuống, trong tay còn kẹp điếu thuốc đang châm dở. Dưới ánh đèn trong xe, chỉ thấy gương mặt anh mệt mỏi không chịu đóng cửa xe, giữa tôi và anh lại chìm vào trong bóng tối."Anh tưởng em ngủ rồi, vì vậy không gọi điện cho em." Anh nói, giọng khàn khàn."Em chưa ngủ, không ngủ được." Tôi nói thật."Xin lỗi, Trâu Vũ, anh chỉ muốn xin lỗi em, anh uống nhiều quá, anh không nên nói những lời đó.""Không sao, là lỗi của em." Tôi gấp gáp trả lời, ngữ âm lại nghẹn ngào."Không! Không! Không! Đó đều là rượu nói, em đừng để tâm. Sao có thể là lỗi của em? Sao có thể trách em?" Anh liên tục phủ nhận."Anh nói rất đúng, là em hại anh buồn, nếu hôm đó em không đi tìm anh, tất cả đều sẽ ổn, hai chúng ta cũng không đến nỗi như ngày hôm nay. Đều trách em, thực sự đều trách em, xin lỗi!......" Tôi đầy hối hận, chỉ hận một bước sai mà hại người hại mình."Đừng nói như vậy, đừng nói như vậy......" Anh đau lòng ngăn tôi lại, bước lên trước, trực tiếp ôm tôi vào ôm này khiến lòng tôi mềm lòng đến hồ đồ, chỉ biết vùi mặt vào trong lòng anh, ra sức chà đi chà lại, trên người anh vẫn còn mùi thơm tôi yêu, tôi cố gắng hết sức ôm chặt anh, lòng tràn ngập cảm giác lưu luyến không nỡ rời."Trâu Vũ, vì sao chúng ta phải như vậy? Đã bắt đầu rồi, thì qua ngày nào hay ngày đó được không? Cho dù thêm một ngày cũng đều tốt cả. Đừng rời xa anh, đừng rời xa anh, điều này khiến người ta rất khó chịu." Anh nói khẽ bên tai tôi, sau đó, quay đầu tìm thấy môi tôi, ra sức lại sụp đổ lần nữa, đến 50% ý chí cuối cùng cũng đều mất đi. Đúng vậy, dù sao đã bắt đầu rồi, dù sao đã yêu rồi, dù sao đã mang tiếng ác rồi, tiếp tục đi, chẳng qua cũng như vậy ư? Giang Tâm Dao, Trâu Nguyệt, tự tôn của tôi, tương lai của tôi.... Tất thảy đều không quan tâm nổi nữa. Trong đêm khuya tĩnh lặng im lìm này, người đàn ông tôi yêu đứng trước mặt tôi, trái tim anh đập ngay lồng ngực tôi, sao tôi có thể nỡ rời đi chứ? Cho dù chỉ có một ngày, cho dù chỉ có một giờ, thì cứ như vậy đi, để tôi hy vọng được hưởng thụ, được ngày nào hay ngày đó đi!

đọc truyện tình yêu thứ 3