🃏 Ly Châu Trong Lòng Bàn Tay

Sáng 12/10, diễn ra Lễ ra mắt sách "Quản lý nhà nước về hoạt động tôn giáo trên địa bàn Thủ đô Hà Nội" của TS Phạm Tiến Dũng, Trưởng Ban Tôn giáo thành phố Hà Nội. Cuốn sách, do Nhà xuất bản Dân trí phát hành, là những kiến thức và kinh nghiệm quý báu được đúc kết trong quá trình công tác của TS Phạm Một trong những căn bệnh có biểu hiện đau nhức lòng bàn tay là căn bệnh viêm gân De Quervain. Căn bệnh này thường có cơn đau xuất hiện nhiều ở ngón tay cái. Người bệnh có thể cảm nhận được cơn đau bất chợt hoặc cơn đau từ nhẹ đến nặng dần, nhiều trường hợp cơn đau có thể lan đến ngón tay cái và thậm chí là cẳng tay. ĐÌNH TRỌNG | 01/10/2022 18:09. Tây Ninh - Ngày 1.10, Liên đoàn Lao động tỉnh Tây Ninh đã tổ chức trao sổ tiết kiệm "Công Đoàn Việt Nam" và trao học bổng của các đơn vị nhằm chung tay hỗ trợ con công nhân có hoàn cảnh khó khăn đầu năm học mới. Theo Liên đoàn Lao động tỉnh Thâu tóm cẩm nang du lịch Cebu cực đã trong lòng bàn tay. du lịch Cebu đềulà những từ khóa HOT trên bản đồ du lịch châu Á. Có phải đây là lý do bạn đang tìm hiểu thông tin và truy cập các mạng xã hội trong thời gian du lịch. Du lịch đảo Cebu, trong hành lý của bạn Phú Quốc đang hướng tới thành phố đảo không rác thải nhựa, do đó nếu mỗi người dân đều ý thức cùng chung tay hành động sẽ giảm áp lực cho môi trường, xây dựng hình ảnh một thành phố đảo sạch, xanh, hiện đại, văn minh trong lòng du khách gần xa. Giá trị kinh tế của sông ngòi châu Á: giao thông, thuỷ điện, cung cấp nước cho sản xuất, sinh hoạt, du lịch, đánh bắt và nuôi trồng thủy sản. 1.2. Các đới cảnh quan tự nhiên. Cảnh quan phân hóa đa dạng với nhiều loại. Rừng lá kim ở Bắc Á (Xi-bia) nơi có khí hậu ôn đới. Lượng lớn vàng thỏi đang được đưa từ phương Tây sang các thị trường châu Á. Ảnh: Reuters. Trong cuộc họp tháng 9, Fed đã quyết định nâng lãi suất 0,75 điểm phần trăm, đưa lãi suất quỹ liên bang lên 3-3,25%, mức cao nhất kể từ đầu năm 2008. Trước đó, Fed tăng lãi Mở lồng bàn cơm vợ để phần khi đi nhậu về, tôi giật nảy mình khi thấy đầy mảnh vỡ trong bát canh. Chịu không nổi, tôi đưa tay định tát cô ấy thì cô ấy chạy ra ngoài cửa. Tưởng Hai nhân sự của Đông Á Thanh Hóa có tên trong danh sách dự Vòng loại U20 châu Á 2023. (Baothanhhoa.vn) - HLV Đinh Thế Nam vừa chốt danh sách 23 cầu thủ đội tuyển U20 Việt Nam lên đường dự vòng loại Giải U20 châu Á. HLV Mai Xuân Hợp và cầu thủ Nguyễn Thái Sơn của Đông Á Thanh ClLSp. Người dịch LC + Chim Ba Chân Lúc Diệp Ly Châu vừa tỉnh dậy, thì cảm thấy lồng ngực khó chịu. Từ khi sinh ra sức khỏe của nàng đã không tốt. Diệp Ly Châu ra đời vào giờ Tý ngày mười lăm tháng bảy, trời sinh âm khí nặng, bị tai hoạ quấn thân. Khi còn bé, cao tăng nói nàng muốn sống tiếp, tốt nhất là phải xuất gia, sống cả đời ở trong chùa, cơm canh đạm bạc, làm bạn với nhang đèn. Chỉ là, cha của Diệp Ly Châu thương yêu nàng nhất. Một cô con gái tốt như vậy, sao sẽ nỡ lòng để nàng xuất gia làm ni cô. Năm đó được ba tuổi, bà vú của Diệp Ly Châu nhất thời sơ ý, buổi tối mùa đông trước khi đi ngủ đã quên đóng cửa sổ, hại nàng bị rét cóng một đêm, bệnh nặng một trận, sốt cao tới nỗi suýt nữa thì chết non. Cha của Diệp Ly Châu là thừa tướng hiện nay. Diệp thừa tướng đã mời danh y chữa bệnh cho nàng, miễn cưỡng bảo vệ được tính mạng. Thế nhưng, vào năm Diệp Ly Châu được năm tuổi, Diệp thừa tướng nhìn thân thể nàng càng ngày càng suy yếu, cũng không dám giữ nàng ở nhà nữa, mà đưa Diệp Ly Châu đến Minh Phật Tự, từ đó chỉ có ngày lễ ngày tết, Diệp thừa tướng mới gặp Diệp Ly Châu một lần. Diệp Ly Châu tu hành ở Minh Phật Tự sắp được mười năm, qua hai tháng nữa, chính là sinh nhật mười lăm tuổi của nàng. Mấy ngày gần đây, sức khỏe nàng lại kém đi. Nàng thường xuyên ho khan, tức ngực, trên khăn tay cũng dính loang lổ vết máu. Sư trụ trì trong chùa nói Diệp Ly Châu không chịu cắt tóc thành ni thoát ly phàm tục, Phật tổ cũng không bảo vệ được nàng nữa, để nàng sớm ngày về nhà, nói không chừng có thể gặp được quý nhân. Diệp Ly Châu dùng một tay gạt ra bức màn sa màu xanh. Nàng vừa tỉnh lại, tóc đen lỏng lẻo xõa xuống, hệt như mây mù, áo lót màu trắng cũng rộng thùng thình lỏng lẻo, lộ ra xương quai xanh mảnh mai tinh tế. Dáng dấp của Diệp Ly Châu cực kỳ động lòng người, chính nàng cũng không biết. Ni cô trong chùa từ trước đến nay không thảo luận về dung mạo của con gái, nhưng thật tâm mà nói, Diệp Ly Châu đúng là một báu vật. Tuổi tác của nàng tuy nhỏ, cử chỉ lại vô cùng mềm mại, như liễu yếu đón gió, màu da như băng như tuyết, quyến rũ tự nhiên, nhất là một đôi mắt hoa đào hàm chứa một đầm nước xuân, lúc nào cũng như đang mê hoặc người khác. Trời sinh chênh chếch giữa ấn đường là một điểm chu sa đỏ xinh đẹp, đã giảm bớt đi vẻ quyến rũ trên người nàng, cho nàng thêm mấy phần ngây thơ. Mềm mại đáng yêu và ngây thơ hồn nhiên cùng tồn tại, là trí mạng nhất. Bởi vì sức khỏe không tốt, sắc mặt nàng thường tái nhợt, cánh môi cũng là màu hồng nhạt. Trong chùa không cho phép người khác hầu hạ, Diệp Ly Châu đều là tự rửa mặt, tự mặc quần áo. Nàng cầm lấy một cái áo dài màu xanh, che lại dáng người xinh đẹp lung linh của mình. Ngồi xuống bên cửa sổ, nàng đem mái tóc đen buộc lên, rồi đội lên một cái mũ nhỏ màu xanh. Diệp Ly Châu đi ra sau núi, vốc một vốc nước suối rửa mặt và tay. Lúc sắp quay về, nàng nghe thấy hai giọng nói quen thuộc. “Ta nghe sư phụ nói, tháng này Châu Châu sắp phải trở về rồi.” “Châu Châu trở về? Về đâu cơ?” Hai người đang nói chuyện là hai đệ tử nhỏ bên người Ngộ Tâm sư thái, sư trụ trì của Minh Phật Tự. Một người gọi là Thanh Song , một người gọi là Thanh Tuệ . Thanh Song nói “Đúng nhỉ, ngươi không biết. Lúc Châu Châu tới chùa, ngươi còn chưa xuất gia. Bình thường sư phụ cũng chưa từng nói qua. Châu Châu không phải tiểu thư nhà bình thường, mà là con gái của quan lớn. Người nhà cũng lợi hại, quan nhỏ bình thường nhìn thấy cha của Châu Châu còn phải quỳ xuống đấy. Châu Châu được mười lăm tuổi, sư phụ muốn nàng quay về.” Thanh Tuệ biết bình thường Diệp Ly Châu không có ra vẻ ta đây gì, không kiêu căng không lạnh nhạt, tuy sức khỏe kém một chút, nhưng mỗi một người trong chùa đều thích nàng. Nghe nói Diệp Ly Châu sắp đi, Thanh Tuệ có chút khó chịu “Hả? Châu Châu sắp đi rồi à? Trước đó ta còn nói, chờ ta hoá duyên góp đủ tiền, sẽ mua cho Châu Châu một cái trâm ngọc trai thật đẹp đấy.” Trong chùa, mọi người đều đã cạo đầu đi tu, chỉ riêng Diệp Ly Châu là có mái tóc dài xinh đẹp, mặc dù nàng đội mũ nhìn không thấy, nhưng người khác đều biết. Thanh Tuệ vẫn cho rằng Diệp Ly Châu đã xuất gia, nàng chỉ là để tóc tu hành. “Hừ, ngươi không phải lo không mua được trâm ngọc trai cho Châu Châu, mà là lo Châu Châu đi rồi, cuối tháng không còn ai cùng ngươi xuống núi mua sắm nữa. Ngươi đó nha, đồ nhát gan!” Thanh Song lầu bầu nói, “Những năm gần đây, người cha là quan lớn của Châu Châu về thăm ngày lễ tết, ông ấy còn cúng không ít tiền, chẳng qua, mẹ của Châu Châu lại chưa từng tới. Ta nghe nói, mẹ Châu Châu còn sinh cho Châu Châu một đứa em trai, Thanh Tuệ này, ngươi thấy Châu Châu về nhà rồi, có khi nào sẽ bị người ta bắt nạt hay không hả?” Thanh Tuệ cũng không biết, các nàng trước giờ cũng không nói mấy chuyện này ở trong chùa, Ngộ Tâm sư thái cũng không để các nàng thảo luận chuyện phàm tục, cũng chỉ nói một chút lúc riêng tư mà thôi. Thanh Tuệ nâng thùng nước lên, rồi nói “Quay về ta sẽ nói với Châu Châu, nếu nàng không thích ở nhà, bị người ta bắt nạt, thì phải sớm quay lại, chúng ta và sư phụ đều quý nàng.” Nước suối trên tay Diệp Ly Châu chưa khô, vẫn ướt nhẹp như trước, nàng đưa tay lên dụi dụi mắt. Mỗi năm Diệp Ly Châu gặp cha hai lần, gặp mặt chưa đến hai ngày, cha nàng lại phải quay về kinh thành. Về phần mẹ nàng, từ lúc Diệp Ly Châu tới Minh Phật Tự thì chưa từng gặp lại. Cha thường nói thân thể mẹ nàng không được tốt, không thể đi xa nhà, cho nên mười năm này, Diệp Ly Châu chỉ nhớ nhung ở trong mộng. Năm tuổi nàng đã tới Minh Phật Tự, chuyện trước lúc năm tuổi, nàng không nhớ rõ lắm, dung mạo của mẹ, nàng cũng không nhớ rõ. Lúc trước cha từng nhắc tới với nàng một lần về em trai. Ngay lúc ấy Diệp Ly Châu không hề ghi nhớ, hôm nay nghe trong lời nói bóng gió của Thanh Song, mẹ nàng là bởi vì có em trai mới không đến thăm nàng, trong lòng Diệp Ly Châu hơi có chút chua xót. Nhưng chỉ là trong chốc lát. Chưa về đến nhà, chưa nhìn thấy người nhà mình, nàng không thể tùy tiện phỏng đoán. Diệp Ly Châu quét sân, xa xa có thể nghe được tiếng đàn, là Ngộ Tâm sư thái đang đánh đàn. Những năm gần đây, Diệp Ly Châu ở trong chùa, học được cầm kỳ thư họa, đều là Ngộ Tâm sư thái dạy nàng. Sau khi rửa tay, thay váy áo xong, Diệp Ly Châu ngâm trà thơm đưa đến phòng của Ngộ Tâm sư thái. Khuôn mặt của Ngộ Tâm sư thái trong sáng, siêu phàm thoát tục, Diệp Ly Châu đặt trà xuống “Sư phụ, mời người dùng trà.” Ngộ Tâm sư thái gật đầu “Ly Châu, con cũng đi dùng cơm chay đi.” Diệp Ly Châu đang muốn xoay người, Ngộ Tâm sư thái lại gọi nàng một tiếng “Ly Châu.” Ly Châu nâng mắt nhìn về phía Ngộ Tâm sư thái. “Con quay về thế tục rồi, thì không quay lại được nữa. Một khi đã quyết định hoàn tục, thì không thể quay đầu.” Ngộ Tâm sư thái nói, “Ở lại đây, Phật tổ có thể bảo vệ con một đời bình an, nếu con rời đi, sinh tử khó đoán.” Ly Châu khẽ mỉm cười “Thưa sư phụ, đệ tử đã nghĩ xong rồi, đệ tử không muốn cạo đầu xuất gia.” “Lục căn của đệ tử chưa sạch, hồng trần chưa dứt, nhân gian có khoản nợ cần đệ tử hoàn trả lại, đệ tử không thể khước từ. Sinh cũng được, tử cũng đành, đệ tử đã ra quyết định, sẽ không oán không hối hận.” Đi ra từ tịnh thất của Ngộ Tâm sư thái, ánh nắng vừa mới xuyên qua ngọn cây rơi xuống trên mặt đất, Diệp Ly Châu ngẩng đầu nhìn về phương xa, xa xa là cây cỏ rậm rạp, tiếng chim hót líu lo. Một chú chim hoạ mi bay tới, bỗng nhiên đậu lên vai Diệp Ly Châu. Nàng sờ sờ lưng nó, nó khẽ dùng mỏ mổ ngón tay của nàng, rồi lại vỗ cánh bay đi. Diệp Ly Châu đi vào phòng ăn, lấy cơm chay, rồi ngồi xuống bên cạnh Thanh Song và Thanh Tuệ. Thanh Tuệ thỉnh thoảng dùng mắt ngó Diệp Ly Châu. Diệp Ly Châu nhếch môi “Thanh Tuệ , nhìn ta làm gì? Trên mặt ta có viết chữ hả?” Thanh Tuệ nói “Châu Châu, có phải ngươi sắp đi rồi không, ta có lời muốn nói ngươi biết…” Lời còn chưa dứt, Thanh Song véo Thanh Tuệ một cái, cầm cái bánh bao nhét vào miệng Thanh Tuệ, rồi nói với Diệp Ly Châu “Châu Châu à, cháo của ngươi sắp nguội rồi, nhanh ăn cháo đi.” Diệp Ly Châu cười cười, cúi đầu húp cháo, sức ăn của nàng rất yếu, trước giờ đều ăn xong sớm nhất. Chờ Diệp Ly Châu đi rồi, Thanh Tuệ nói “Thanh Song, vừa rồi vì sao ngươi véo ta, còn không cho ta nói chuyện nữa?” Thanh Song chọc chọc cái gáy của Thanh Tuệ “Biết vì sao sư phụ đặt tên cho ngươi là Thanh Tuệ không? Bởi vì ngươi đần đó, cho ngươi một chữ Tuệ, là hi vọng ngươi có thể thông minh hơn chút!” Thanh Tuệ bị chọc đến nước mắt giàn giụa. Thanh Song nói “Châu Châu sắp về nhà rồi. Nhất định nàng ấy đang tràn đầy vui mừng, trong lòng vô cùng chờ mong gặp mặt người nhà, ngươi nghìn vạn lần không nên giội nước lạnh nói người trong nhà người ta không tốt. Người ngoài không nên xen vào, có hiểu không? Châu Châu cũng không phải đứa ngốc, sư phụ thường nói Châu Châu thông minh nhất trong đám bọn mình, về nhà rốt cuộc có tốt hay không, đến lúc đó nàng sẽ biết, ngươi không nên phá hư hào hứng của nàng trước.” Thanh Tuệ nói “Ta không muốn nói nhiều như vậy. Ta chỉ muốn nói, Châu Châu sắp đi rồi, nhưng trâm ngọc trai mà ta hứa hẹn với nàng còn chưa có tiền mua. Ôi, Thanh Song, ngươi có thể cho ta mượn hai lượng tiền riêng không?” Thanh Song “…” . . . Diệp Phụ An đã đem mọi việc dặn dò người bên dưới từ sớm, ở trước mặt Hoàng đế đã xin nghỉ mấy ngày, nói muốn đón con gái mình về. Năng lực làm việc cùng thái độ làm người của Thừa tướng Diệp Phụ An, Hoàng đế biết rõ trong lòng, đột nhiên nghe nói Diệp Phụ An có một cô con gái, Hoàng đế cũng rất tò mò, liền hỏi thêm mấy câu. Diệp Phụ An thích cô con gái cưng của ông nhất. Từ lúc Diệp Ly Châu vừa ra đời, ông đã hận không thể ngày đêm trông chừng con gái mình. Hoàng đế muốn hỏi, Diệp Phụ An đầu tiên là khiêm tốn một chút, sau đó lại tỉnh bơ thổi phồng Diệp Ly Châu thành tài nữ kiêm mỹ nữ trên trời khó tìm, dưới đất ít có. Diệp gia mấy đời trung lương, lại đều là quan văn. Diệp Phụ An tuy rằng thủ đoạn độc ác, tác phong khiến một số người sợ hãi, nhưng là một lòng trung thành với nước với dân. Hoàng đế không có thành tựu gì quá lớn, tầm tầm thường thường hoàn toàn dựa vào trung thần. Ông ta có sáu vị hoàng tử, Hoàng đế yêu Quý phi nhất, tự nhiên thiên vị Nhị hoàng tử dưới gối Quý phi. Gần đây, Hoàng đế muốn phế bỏ Thái tử, lập Nhị hoàng tử làm Thái tử. Thế nhưng thế lực của Thái tử vững chắc, lại có sáu mươi vạn quân của Tần vương làm hậu thuẫn. Hoàng hậu là chị ruột của Tần vương, thái tử là cháu ngoại trai của Tần vương. Tần vương sát phạt quyết đoán, uy chấn thiên hạ, cho Hoàng đế mười lá gan, Hoàng đế cũng không dám phế Thái tử. Ông ta không dám, không phải là không muốn. Gần đây, Quý phi thổi gió bên gối, Hoàng đế lại nổi lên dục vọng, muốn kéo Diệp thừa tướng ở phe trung lập về bên phía Nhị hoàng tử. “Dật Nhi còn chưa cưới Hoàng phi, Diệp tiểu thư thông tuệ như vậy, trẫm nhưng là muốn cho bọn họ một mối hôn sự.” Trong thư phòng cũng không hẳn chỉ có Hoàng đế và Diệp thừa tướng, còn có mấy quyền thần nữa. Diệp thừa tướng cười cười, khẽ vuốt chòm râu “Thần thì cũng muốn để con bé gả cho Nhị hoàng tử, có điều con bé nhà thần lớn lên xinh đẹp, tính tình cũng tốt, chỉ là thân thể yếu đuối khó hầu hạ, nếu không cũng sẽ không đưa vào trong chùa nuôi dưỡng. Thần nghe nói trong phòng của Nhị hoàng tử điện hạ có mấy thị thiếp, sức khỏe của con bé nhà thần không tốt, bị thị thiếp hơi sơ ý cãi lại hai câu, chắc chắn sẽ tức đến ngất đi, đến lúc đó, nếu con bé có gì không hay xảy ra, lão thần nhất định cũng sống không nổi nữa, đi theo con bé mất thôi.” Nghe xong lời này, Hoàng đế liền do dự. Nhị hoàng tử hơi chơi bời một chút, Diệp nữ bạc mệnh, chà đạp chết rồi thì cũng không sao. Sợ là sợ Diệp nữ bị tức chết rồi, tên ác ôn Diệp Phụ An kia không chết, trái lại muốn trả thù Nhị hoàng tử. Mặt khác, nghe ý tứ đó của Diệp Phụ An, nếu Diệp nữ vào cửa, thị thiếp khác là không thể tồn tại. Chuyện quan trọng nhất trong hoàng gia chính là khai chi tán diệp, đến lúc đó, Hoàng đế sợ nhất là thân thể Diệp nữ yếu ớt không thể sinh, còn không cho người khác sinh, thậm chí liên thủ với cha nàng ta hãm hại thị thiếp khác, khiến Nhị hoàng tử không có con nối dòng lưu lại. Hoàng đế cười nói “Dật Nhi là đứa lỗ mãng, Diệp khanh đã coi trọng con gái rượu như vậy, trẫm cũng không nỡ để một cô gái tốt như vậy bị Dật Nhi chà đạp. Đất Thục có tiến cống một ít tơ lụa, chút nữa Diệp khanh mang về cho Diệp tiểu thư đi.” Diệp Phụ An đi ra từ Thượng Thư Phòng, mặt mày hồng hào. Con gái cưng của ông há có thể để cho con sói háo sắc Triệu Dật kia chà đạp? Ông chỉ là thổi phồng con gái mình, khoe khoang một chút thôi, hòn ngọc quý trên tay Diệp Phụ An ông, há là người bên ngoài muốn cưới là có thể cưới được? Giới thiệu Tên gốc Chưởng thượng Ly Châu Tác giả Phân Phân Hòa Quang Thể loại Cổ đại, Ngọt văn, Cung đình hầu tước, Hào môn thế gia, Trời đất tác thành, 2S Độ dài 112 chương Người dịch LC + Chim Ba Chân /fb Văn án Diệp Ly Châu có diện mạo băng thanh ngọc khiết, là một mỹ nhân yểu điệu. Năm nàng đến tuổi cập kê, lại chẳng ai dám tới cửa cầu hôn. Người người đều biết, thân thể Diệp Ly Châu yếu ớt, đi hai bước cũng phải có người dìu, Thừa tướng lại là người yêu thương con gái như mạng. Cưới một mỹ nhân bệnh tật như vậy về nhà, hầu hạ hơi không tốt một chút, nhất định sẽ bị Diệp thừa tướng lòng dạ ác độc, thủ đoạn đen tối cho người giết chết. Diệp Ly Châu cũng rất phiền muộn, thân thể nàng mỗi ngày một kém đi. Lúc đang an tâm chờ chết, thì có một người đàn ông lạnh lùng thường thường tới phủ Thừa tướng dạo chơi. Người đó thân cao dáng ngọc, dung mạo như người trời, chẳng qua là quá mức băng lãnh, ánh mắt nhìn về phía Diệp Ly Châu cũng đáng sợ vô cùng. Thế nhưng, hễ Diệp Ly Châu tới gần người này, thì thân thể ốm yếu của nàng lại khôi phục lại mấy phần, một khi người ấy rời xa, nàng lại thở chẳng ra hơi. Cuối cùng có một ngày, Diệp Ly Châu có phần tâm cơ làm bộ sảy chân ngã sấp xuống, dự định tới gần người đàn ông đó hòng kéo dài sinh mạng. Diệp thừa tướng xưa nay không sợ trời không sợ đất vội túm lấy con gái mình, kề sát bên tai nàng thì thầm “Đây là Nhiếp chính vương, chính là Tần vương mới dẫn theo mười vạn quân tới kinh đô uy hiếp hoàng đế. Con gái bảo bối của cha, chúng ta tìm người dịu dàng một chút, đừng chọn vị sát thần này.” Về sau, Nhiếp chính vương ôm Tiểu Ly Châu đáng thương vào trong lòng mình “Ngoan, lại gần thêm chút nữa.” Chỉ có Nhiếp chính vương tự mình biết, hắn thích tiểu mỹ nhân này đã bao lâu rồi. Hướng dẫn sử dụng Ngọt văn, nữ chủ bánh bèo, hiền lành đáng yêu Nam chủ mạnh mẽ, thoạt nhìn cao ngạo lạnh lùng không gần nữ sắc, trên thực tế… CẢNH BÁO Phong cách dịch của mình có phần không truyền thống như các bạn hay đọc, xin xem xét trước khi nhảy hố. Mọi ý kiến đóng góp sẽ được tiếp thu để hoàn thiện sau. Tiệm tạp hóa Thú Cưng ♡ ˘▽˘>ԅ ˘⌣˘.giới thiệu. Bìa Mèo lười ngủ ngày Người dịch LC + Chim Ba Chân Mảng da thịt bị Đề Kiêu nắm lấy ngứa ngứa tê tê, Diệp Ly Châu không rút tay ra, chỉ nói “Nơi này có gió, đại nhân không nên ngủ ở đây.” Đề Kiêu buông nàng ra, đứng dậy, trong tay hắn đang cầm cái áo choàng của nàng. Chất vải bằng gấm xanh, mềm mịn trơn nhẵn, cảm giác sờ vào cực tốt. Trên người nàng quả thực quá thơm, vừa đến gần, Đề Kiêu đã có thể ngửi thấy mùi thơm trên người nàng. Thật ra chỉ là hương thơm nhàn nhạt, nhưng Đề Kiêu đối với mùi hương trên người Diệp Ly Châu nhạy cảm khác thường. Đề Kiêu đưa áo choàng qua “Áo choàng của nàng.” Diệp Ly Châu vươn tay ra nhận “Ta sợ chàng bị gió thổi mà sinh bệnh.” Bị gió thổi sinh bệnh? Mùa đông ở Hàm Châu lạnh thấu xương, hắn mặc áo giáp lạnh như băng luyện binh, cũng chưa từng sinh bệnh. Đề Kiêu cũng không đặt áo khoác vào tay Diệp Ly Châu. Hắn khẽ rũ một cái, áo choàng mở rộng ra, gấm xanh dưới đèn phản chiếu ánh sáng nhu hoà nhàn nhạt “Thân thể ta tốt, không cần.” Diệp Ly Châu còn chưa kịp phản ứng, áo choàng đã phủ lên người nàng. Đề Kiêu giúp nàng cột lại đai áo, lại kéo mái tóc dài đen như mực của nàng ra ngoài. Đứng gần như vậy, Diệp Ly Châu bị Đề Kiêu bao phủ, nàng có thể ngửi thấy mùi thơm thanh đạm của cây tuyết tùng trên người hắn. Thứ mùi này kích thích thần kinh, chóp mũi Diệp Ly Châu khẽ chuyển động, hít sâu một hơi. Ngón tay thon dài của Đề Kiêu xuyên qua mái tóc dài xinh đẹp của Diệp Ly Châu, bị bản năng cơ thể ảnh hưởng, Diệp Ly Châu không tự chủ được cọ cọ vào tay Đề Kiêu. Nàng ấm áp mềm mại, nhẵn nhụi, mịn màng, giống như đóa hoa quỳnh trân quý nở ra ngắn ngủi trong đêm đen. Tay Đề Kiêu hơi cứng đờ. Hắn gom mái tóc dài của Diệp Ly Châu lại rồi kéo ra. Cả người Diệp Ly Châu tê tê, bờ vai mềm yếu vô cùng. Nàng nhìn chằm chằm lồng ngực rộng lớn của Đề Kiêu, dựa sát về phía trước. Còn chưa kề sát vào, cái gáy đã bị người nắm lấy. Đề Kiêu nói “Đứng cho vững.” Hai chân Diệp Ly Châu mềm nhũn, căn bản không đứng vững được. Nàng vừa vì phản ứng của mình mà xấu hổ, vừa vì bản năng cơ thể khiến nàng vô cùng khát khao Đề Kiêu. Diệp Ly Châu ảo não lùi về sau hai bước “Xin lỗi.” Đề Kiêu thấy nàng thế mà lui về phía sau, sắc mặt lạnh đi một chút. Diệp Ly Châu không biết nên che giấu sự bối rối của mình thế nào, nàng không tiện nói ra chân tướng. Nếu như nàng nói, nàng gặp người khác đều không có việc gì, nhưng gặp được hắn, thì đầu cũng không đau nữa, lưng cũng không mỏi nữa, lúc chạm vào hắn cả người còn thoải mái như ngâm mình trong suối tiên, người này nhất định sẽ cho rằng nàng là kẻ điên. Mặc dù sự thật đúng là như vậy. Đề Kiêu nói “Trên miệng nàng bôi thứ gì thế?” Diệp Ly Châu thấy hắn vậy mà chủ động nói chuyện, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng sờ lên cánh môi của mình, ngẩng đầu nhìn Đề Kiêu “Là son, ép cánh hoa hồng ra nước, rồi hong khô, sẽ thành son.” Đôi mắt nàng long lanh, ngón tay chạm vào bờ môi, màu đỏ kiều diễm ướt át cùng với ngón tay trắng như tuyết của nàng, tạo thành hai màu tương phản, vô cùng mê hoặc. Đề Kiêu cúi đầu, ngón tay hắn thô ráp, quanh năm quen cầm đao kiếm, ngược lại là lần đầu tiên chạm vào đôi môi mềm mại của thiếu nữ. Diệp Ly Châu bị hành động của hắn dọa sợ, cả người sững sờ không cả nhúc nhích. Ngón tay hắn lau đi màu son trên môi Diệp Ly Châu “Không đẹp.” Thật ra là rất đẹp, có điều hắn không muốn để người khác nhìn thấy, chỉ muốn một mình hắn thấy. Mang nàng về giấu đi một mình ngắm. Cánh môi của Diệp Ly Châu quá mềm mại, bị hắn lau qua hơi hơi đau. Chờ Đề Kiêu buông tay, nàng liếm môi, cảm giác thỏa mãn khó có thể diễn tả bằng lời tràn đầy trong lòng Diệp Ly Châu. Đề Kiêu phát hiện sắc mặt tiểu cô nương đỏ ửng tựa đóa hoa hồng. Trong quá khứ, nàng đều là xanh xao mệt mỏi, hoàn cảnh đỏ mặt như này ngược lại cũng không thường thấy. Diệp Ly Châu bị Đề Kiêu mê hoặc đến choáng váng, quên mất bản thân đang ở nơi nào, cũng quên mất sự dè dặt mà bản thân nên có “Lau sạch rồi sao?” Đôi mắt nàng mờ mịt, giống như ăn được thứ gì cực kỳ ngon miệng, lông mi vểnh lên, vòng cung đuôi mắt mềm mại xinh đẹp, đáy mắt như hồ nước trong veo. Lúc này Đề Kiêu đã nhận ra có điều không đúng. Hắn biết, Diệp Ly Châu không phải là một cô nương to gan như vậy. Lần trước tên phế vật nhị hoàng tử Triệu Dật kia tạo cảm giác tồn tại trước mặt Diệp Ly Châu, liền bị nàng làm mặt lạnh. Vì sao nàng quyến luyến hắn như vậy? Nàng cũng vừa gặp đã yêu sao? Bóng đêm sâu thẳm, Đề Kiêu tiến lên từng bước. Lý trí cùng ham muốn của Diệp Ly Châu đấu tranh, nàng lui về sau một chút, lại bước lên trước một chút. Lý trí nói với nàng rằng, nàng không thể duy trì khoảng cách gần như vậy với người đàn ông này, nhưng mà, thân thể nàng lại rất cần người này. Cảm giác bị áp bức mà hắn cho nàng vượt qua sự vui sướng, cuối cùng Diệp Ly Châu vẫn lựa chọn lùi về phía sau, trâm ngọc trên tóc nàng lay động hai cái, vàng ngọc châu báu va vào nhau, phát ra âm thanh lanh lảnh. Không đợi nàng lùi ra khỏi đình, Đề Kiêu đã nắm lấy cằm của nàng. Giống hệt như trong mơ, hắn ở trên cao nhìn xuống, nàng chật vật không chịu nổi, nhưng hắn lại sạch sẽ chỉnh tề. Ngón trỏ của Đề Kiêu vuốt ve cằm Diệp Ly Châu, đầu ngón tay nhẹ nhàng quét qua cánh môi nàng “Tâm ý của nàng, ta đều biết cả rồi.” Diệp Ly Châu “???” Tâm ý của nàng? Tâm ý nào của nàng? Đề Kiêu hơi hơi cúi đầu. Trong mơ là trong mơ, hiện thực là hiện thực. Đôi khi, điều có thể làm được trong mơ, trong hiện thực lại không thể làm được. Giống như ở trong mơ hắn và Diệp Ly Châu sớm đã là vợ chồng thực sự, cũng sắp đùa hư nàng rồi, trong hiện thực Đề Kiêu vẫn còn là trai tân, không biết nên hôn nàng thế nào. Dán thẳng môi lên sao? Có khi nào mũi hai người sẽ đụng vào nhau không ? Vậy hẳn là nghiêng đầu hôn. Nhất định là như vậy rồi. Thân thể Diệp Ly Châu nhạy cảm vô cùng, cằm bị hắn nắm lấy, dù hắn không hề dùng sức, nhưng trên cái cằm trắng nõn của nàng vẫn hiện ra mấy dấu ngón tay rõ rệt. Nhìn rất kích tình. Đề Kiêu lại cúi đầu xuống, Diệp Ly Châu không có sức đẩy hắn ra, dù có sức, thân thể nàng cũng không cho phép nàng đẩy ra. Chỉ có Đề Kiêu có thể gần gũi nàng như vậy, nàng cũng chỉ cho phép một mình Đề Kiêu. “Ơ kìa, cậu, sao cậu lại ở đây?” Một giọng thiếu niên trong trẻo truyền tới “Cháu sợ cậu không tìm được…” Tiếng nói im bặt. Triệu Quân ý thức được có điều không ổn. Hình như cậu đang giấu thứ gì đó ra sau lưng. Có lẽ, đó không phải thứ gì, mà là một cô gái. Ông cậu uống rượu say, sau đó làm chuyện tốt, hình như bị hắn quấy rầy rồi. Triệu Quân nhìn ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông, khí thế trong nháy mắt yếu hẳn đi “Khụ khụ… Cháu không biết…” Diệp Ly Châu nghe thấy giọng nói, cũng biết mình bị người ta nhìn thấy rồi. Đêm hôm khuya khoắt, nàng và người đàn ông này đơn độc ở bên nhau, nếu truyền ra ngoài, cha nhất định sẽ gả nàng cho người này, danh tiếng của con gái nhà lành rất quan trọng, nếu như người này chưa lập gia đình, chắc cha cũng sẽ uy hiếp hắn cưới nàng. Nhưng mà… Trước kia Diệp Ly Châu chưa từng nghĩ sẽ lập gia đình, áo cưới cũng chưa may. Diệp Ly Châu thò ra nửa cái đầu, định bụng xem xem người trông thấy việc này là ai, nàng nhìn thấy một thiếu niên cao lớn như tùng bách. Bởi vì cách xa, trời lại tối, Diệp Ly Châu không thấy rõ mặt mũi của thiếu niên. Nhưng Triệu Quân lại nhận ra Diệp Ly Châu. Dù sao trong đình sáng sủa hơn một chút, gương mặt của Diệp Ly Châu cũng quá rõ nét, nhìn qua một lần thì sẽ không thể quên. Triệu Quân dùng ánh mắt rất kỳ lạ nhìn Đề Kiêu một cái. Thật không hổ là cậu, giấu Diệp Phụ An, lừa gạt con gái nhà người ta ra ngoài hẹn hò. Tiểu cô nương non nớt như vậy, nhìn quá đỗi ngây thơ, cậu đúng thật có thể xuống tay được. Cũng không biết sau khi Diệp Phụ An biết được cải trắng nhỏ nhà mình bị con sói đuôi to ngoạm mất, cái mặt mo sẽ bị chọc tức thành màu dưa muối hay màu gan heo đây. Đề Kiêu không muốn để Diệp Ly Châu nhìn lén Triệu Quân, hắn ấn cái đầu nhỏ của nàng trở về. Diệp Ly Châu áp sát lên lưng Đề Kiêu, nàng cực kỳ mềm mại, mềm như mây vậy, cơ thể Đề Kiêu lại giống như được đúc ra từ sắt đá, rắn chắc mà lạnh như băng. Cộm người không thoải mái. Dù là như vậy, Diệp Ly Châu dựa vào hắn, cũng vẫn cảm thấy rất là vui vẻ. Đề Kiêu lạnh tanh nói “Cháu về trước đi, không cần chờ ta.” Một câu nói thật đơn giản, Triệu Quân lại nghe ra được sát ý, hắn cảm thấy trên người rét căm căm, nếu còn không đi, sau này Đề Kiêu nhất định sẽ dùng Trọng Uyên dạy hắn làm người thế nào. Triệu Quân nhanh nhẹn bớt nói hai câu, nhưng vẫn không nhịn được mà nhắc nhở “Vậy cháu đi trước đây. Cậu chú ý thời gian một chút, thật sự không còn sớm nữa đâu.” Diệp Ly Châu vẫn còn là thiếu nữ trong khuê phòng, Triệu Quân thật sự Đề Kiêu làm quá mức sẽ bị phát hiện. Dù sao cũng là con gái Diệp Phụ An, sau lưng Diệp Ly Châu là một người cha có bản lĩnh, không thể ức hiếp quá mức. Đề Kiêu tự nhiên hiểu rõ điểm này. Cho dù cha của Diệp Ly Châu không phải là Diệp Phụ An, chỉ cần hắn thích nàng, thì sẽ trân trọng nàng, không ức hiếp nàng quá đáng. Bàn tay nhỏ nhắn của Diệp Ly Châu túm lấy áo Đề Kiêu, vẫn đang chờ Triệu Quân rời đi, ngón tay nàng khẽ gãi lên lưng Đề Kiêu, mới nhận ra cơ thể Đề Kiêu lại căng cứng. Hắn quay lưng về phía Diệp Ly Châu “Buông ra.” Ngón tay nàng càng túm chặt hơn, chất liệu áo khoác của hắn rất mỏng, nắm trong tay vừa lạnh vừa trơn. Diệp Ly Châu không biết hành động dựa sát vào hắn như vậy rất nguy hiểm, nàng chỉ chớp chớp mắt, rồi nói “Vị công tử vừa rồi, có khi nào sẽ nói ra việc chúng ta nói chuyện cùng nhau không?” “Nàng có hi vọng người khác biết không?” Diệp Ly Châu cũng rất xoắn xuýt, lông mày xinh đẹp của nàng hơi cau lại. Diệp Ly Châu muốn ở cùng một chỗ với Đề Kiêu, chỉ vì Đề Kiêu là quý nhân trong sinh mệnh của nàng. Nhưng chuyện tình cảm, coi trọng đôi bên cùng có ý. Diệp Ly Châu chưa rung động, sở dĩ nàng đứng ở đây, là vì cơ thể nàng cần Đề Kiêu. Đề Kiêu thì sao? Diệp Ly Châu nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông. Hắn trước sau đều lạnh nhạt, không có tình cảm gì, có lẽ ghét nàng, cho dù không ghét nàng, nhìn vẻ mặt vĩnh viễn lãnh đạm của hắn, cũng không giống như thích nàng. Nếu như bởi vì nàng đơn phương đòi hỏi, để Đề Kiêu ở bên nàng, Diệp Ly Châu sẽ cảm thấy thật có lỗi với Đề Kiêu. Trong lòng nàng có sự chán nản nhàn nhạt, nàng thì thầm nói “Không hi vọng.” Đề Kiêu cuối cùng xoay người lại. Không hi vọng? Sao? Nàng quyến rũ hắn, lẽ nào không muốn chịu trách nhiệm? Đề Kiêu nâng cằn nàng lên “Thật sự không hi vọng sao?” Diệp Ly Châu nhìn vẻ mặt của hắn không thân thiện, nói “Cha ta mà biết sẽ tức giận.” Lúc này Đề Kiêu mới bớt đi mấy phần lạnh lẽo. Diệp Phụ An nhất định sẽ tức giận, tiểu cô ương yểu điệu rơi vào trong tay một võ tướng không biết thương tiếc đàn bà con gái như Đề Kiêu, đi tới Hàm Châu xa xôi, Diệp Phụ An mới không bỏ được. Đề Kiêu khép lại áo choàng của nàng “Sắc trời không còn sớm nữa, nàng cũng nên sớm quay về đi.” Diệp Ly Châu không muốn về, nàng sợ ban đêm gặp ác mộng, ở bên Đề Kiêu, nàng cảm thấy rất yên tâm. Đề Kiêu luôn cho người ta cảm giác an toàn. Diệp Ly Châu nói “Sao chàng lại thích mang theo đao? Cây đao này xem ra rất nặng.” Tiểu cô nương chuyển đề tài, rõ ràng cho thấy không muốn đi. Đề Kiêu đoán ra nàng không muốn rời xa mình, có cái ý nghĩ này, trong lòng Đề Kiêu không hiểu sao lại có cảm giác thỏa mãn. Hắn lấy Trọng Uyên xuống “Sờ xem.” Đôi mắt Diệp Ly Châu trong nháy mắt sáng lên “Ta có thể chạm vào sao?” Đồ của hắn, nàng đều có thể chạm vào. Của Đề Kiêu, cũng chính là của Diệp Ly Châu. Đề Kiêu nói “Có thể.” Mũi đao từng uống vô số máu tươi, hôm nay lại được lau chùi sạch sẽ, loan đao hắc kim có phong cách cổ xưa lại nặng nề mang theo sát khí lạnh lẽo, như ma vật khát máu, Diệp Ly Châu lại là kiểu người ngây thơ đơn thuần, hoàn toàn khác xa cây loan đao này. Ngón tay mảnh khảnh trắng nõn như sứ của nàng vuốt ve vỏ đao “Cây đao này thật đẹp…” Đề Kiêu cong khóe môi. Nhiều năm như vậy, cũng là lần đầu tiên có người khen Trọng Uyên đẹp. Thanh loan đao khát máu này, không có nhân tính giống hệt như Đề Kiêu, ở trong mắt Diệp Ly Châu, lại rất cuốn hút. Diệp Ly Châu ngửa đầu nói “Có thể rút đao ra khỏi vỏ không?” Đề Kiêu nói “Không thể.” Ánh đao dọa người, hắn sợ trong đêm tối sẽ hù dọa Diệp Ly Châu. Tay Diệp Ly Châu lại vuốt ve vỏ đao lần nữa, đáy lòng nàng cảm thấy đáng tiếc, tiếc là không thấy được đao rời khỏi vỏ. Nàng rất thích thanh đao này, mặc dù nó đáng sợ, nhưng cho người ta một loại cảm giác khác biệt. Đề Kiêu biết ngón tay Diệp Ly Châu mềm mại ra sao. Đầu ngón tay giống như cánh hoa, mang theo mùi thơm, nơi mà tay nàng chạm vào, sẽ khiến người ta có cảm giác run rẩy. Nhưng lúc này, ngón tay thon dài của nàng đang không ngừng lưu luyến đụng chạm, còn là chạm vào thanh đao không có tính người này. Đề Kiêu cảm thấy, động tác của nàng thật sự quá mức mập mờ. Hắn thấy không thoải mái. Đề Kiêu cố định lại đao, đeo lên hông mình, sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước “Đừng chạm vào nó như vậy, ta không thích.” “Hả?” Diệp Ly Châu có chút không hiểu nổi, vậy phải chạm thế nào đây? Tác giả có lời muốn nói Châu Châu Lại ghen với một cây đao, chàng chính là giấm vương.

ly châu trong lòng bàn tay