🐱 Truyện Chiến Thần Cuồng Phong
Tần Vũ Phong dời ánh mắt đi, lại thấy một người ở trong Ma Môn có đôi mắt to như trâu, sắc mặt đỏ thẫm, trên lỗ mũi có bấm hai cái khuyên. Quan trọng nhất chính là trên đầu người đó còn có hai cái sừng, rõ ràng cũng là loài người trở thành Ma tu, nhưng lại muốn tự biến mình thành đầu trâu như vậy.
Chiến thần cuồng phong (full) - Tần Vũ Phong - Lâm Yến Vân - Truyện tác giả: Hoa Vũ - Chương 1278- Website đọc truyện online miễn phí mãi mãi - tamlinh247
Danh sách chương truyện Độc Cô Chiến Thần Mục lục chương: Chương 1 : Đội quân pháo hôi (P1) Chương 2 : Đội quân pháo hôi (P2). Chương 3 : Đại đội trưởng (1). Chương 4 : Đại đội trưởng (2). Chương 5 : Quốc vương băng hà. Chương 6 : Giải cứu công chúa (P1). Chương 7 : Giải cứu công chúa (P2). Chương 8 : Trở về an toàn (P1)
Chuyện quan trọng nhất chính là, Tân Vũ Phong hiện tại đã bị cách chức. Đã không có doanh trại Thần Sách, cũng không có sự hỗ trợ của mười hai vệ trung thiết huyết Có thể nói anh là một người cô độc không quyền không thế. Thực lực, cũng gần ám kình đỉnh mà thôi. Trên đời này, tông sư cường giả nhiều như nêm.
Mặc dù lúc trước mọi người đã biết là chiến thần Thiên Vũ bị tụt thực lực xuống nhưng cũng không ngờ là xuống ám kình đỉnh phong. Chỉ là một người ám kình đỉnh phong mà thôi lại có thế nhiều lần đánh bại được thiếu chủ Ly Hỏa Trại ở bán tông sư đỉnh phong, đánh bại công tử Linh Hoa thậm chí là đánh bại cả Tống Trung Hãn ở cảnh giới tông sư!
2022-05-17 19:44:54. Chương 80: Sở Tích Nguyệt - Chiến Đấu Điên Cuồng (3). Bên trên quan tài làm bằng đồng này, khắc ghi cái tên Hồng Liên Thần Tôn, khí tức tỏa ra thật đáng sợ, chỉ riêng khí tức thôi đã làm cho Sở Tích Nguyệt khó mà hít thở, phải biết người này đã
Đế Cuồng - Chương 512 Đại chiến (1) Phía xa, mấy ngàn tu sĩ quyết đấu với nhau khiến mặt biển vốn đã chao đảo nay liên tục nổ tung, tạo thành những từ Đăng Phong Thành Thần . linchiholas. 43 chương. 101213 View Tiên Hiệp Kiếm Hiệp. 3. Kiến Tạo Thế Gia Hệ Thống . Vi
Tần Phong ánh nhìn ngưng lại, điện đá lửa quang đãng chi ở giữa, cũng chính là huy động Hiên Viên Kiếm, không chút chần chờ phát ra mình mạnh nhất một kích. Oanh! Một kiếm ở giữa, một trăm lẻ tám đạo kiếm ý toàn bộ ngưng tụ làm một thể, tạo dựng một đạo rất chi là bom tấn Kiếm Khí.
Truyện chữ Tối Cường Siêu Thần Cuồng Bạo Hệ Thống full tác giả Phong Thượng Truyện Tối Cường Siêu Thần Cuồng Bạo Hệ Thống Tối Cường Siêu Thần Cuồng Bạo Hệ Thống Doc truyen toi cuong sieu than cuong bao he thong lttp truyen chu ebook prc download full. Tác giả: Phong Thượng Thể loại: Tiên Hiệp, Huyền Huyễn Trạng thái: Hoàn thành Độ dài: 994 chương
L6JSjGf. Tình trạng Còn tiếp Cập nhật 19/04/2021 0626 Mới nhất Chương 1398 Một số truyện chưa được cập nhật trên Hố Truyện, bạn hãy xem bản cập nhật của các server khác trong phần mục lục để đọc chương mới nhất Giới thiệu nội dung Một đời chiến thần trở về đô thị, ở rể hào môn, lại bị lão bà một nhà xem như đồ bỏ đi! Gia tộc yến hội ngày ấy, ngoài cửa 8000 người cùng hô "Xin chiến thần rời núi" nhạc mẫu Ai là chiến thần? Phế tế yên lặng đứng người lên. Lịch sử chỉnh sửa Names Hố Truyện © 2020 Truyện đọc ngàn chương, hố sâu muôn trượng
Chương 2 Chiến thần? Nghe thấy từ này, tất cả mọi người đều ngẩn ra, thật sự không dám tin vào tai của mình. Phải biết là cả Đại Ninh này chỉ có tổng cộng mười vị chiến thần thôi, mỗi vị đều thống lĩnh trăm vạn quân, là nhân vận oai phong một cõi. Nhưng không ai có thể ngờ được rẵng, đường đường là Hổ Úy ngũ phẩm lại gọi một tên vô dụng là “chiến thần”. “Trời ạ! Rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Ngoài Triệu Thiên Lãng vừa mới thăng cấp thành chiến thần ra thì chiến thần trẻ tuổi nhất cũng hơn 40 tuổi rồi! Tân Vũ Phong mới hơn 20 tuổi, sao có thể là chiến thần được? “Không đúng, ba năm trước chiến thần Thiên Vũ biến mất một cách kì lạ, hình như người đó cũng vô cùng trẻ tuổi” “Ha ha ha… Mọi người nghĩ tên vô dụng Tân Vũ Phong này là chiến thần Thiên Vũ bách chiến bách thẳng sao? Đúng là buồn cười mài” “Nếu cậu ta là chiến thần Thiên Vũ thì sao lại ở rể nhà họ Lâm chúng ta, còn ăn bám tận ba năm?” Đám người nhà họ Lâm cứ anh một câu, tôi một câu, hoàn toàn không coi Tân Vũ Phong ra gì. Nhưng hành động của vị Hổ Úy trước mặt lại khiến bọn họ cảm thấy vô cùng kì lạ. Tân Vũ Phong cúi đầu nhìn Tiêu Mặc Chiến “Ba năm trước, tôi đã rút lui rồi, cậu không cần quỳ với tôi nữa!” “Chiến Thần, không lâu trước, ngoại tộc ở phía bắc gây náo loạn, chiến tranh lại xảy ra rồi, tình hình ở tiền tuyến đang vô cùng khẩn cấp! Ngài về đi, nếu không có ngài trấn giữ, biên giới phía bắc sẽ gặp nguy hiểm mất” Tiêu Mặc Chiến vô cùng lo lắng, giọng điệu cùng thành khẩn vô cùng. Nhưng ánh mắt của Tân Vũ Phong vẫn vô cùng hờ hững, anh lạnh lùng mở miệng “Ba năm trước, tôi dẫn trăm vạn đại binh phá hủy thủ đô của nước , Đế Thống nghe lời gièm pha, sợ tôi công cao át chủ nên phát mười hai kim bài bắt tôi trở về, sau đó dùng tội danh không chứng cứ để cách chức tôi!” “Giờ tôi đã giải ngũ rồi, chỉ muốn yên ổn qua ngày, bảo vệ tình cảm chân thành quanh mình thôi. Còn chiến loạn biên giới gì đó, có liên quan gì đến tôi đâu?” “Cậu, trở về đi!” Tân Vũ Phong hạ lệnh đuổi khách, giọng điệu sắc bén, không có bất kì đường lui nào. Tiêu Mặc Chiến biết tính cách của anh, anh sẽ không thay đổi quyết định, cho nên cuối cùng anh ta đành đứng dậy, yên lặng rời khỏi phòng bao. Tuy Tiêu Mặc Chiến đã rời khỏi, nhưng trong lòng mỗi người nhà họ Lâm đều như dậy trào sóng lớn, kinh ngạc sững sờ. Ba năm trước, biên giới phía bắc xảy ra biến động. Chiến thần Thiên Vũ thống lĩnh trăm vạn đại quân, tập kích bất ngờ, không những có thể dẹp yên phản loạn mà còn đưa quân đến thẳng thủ đô của nước địch. Nhưng ngay đêm trước hôm chiến thẳng trở về, chiến thần Thiên Vũ đột ngột mất tích, chẳng biết đi đâu. Có người nói anh đã chết, có người nói anh trốn tránh nước địch, cũng có người nói anh trở thành lính đào ngũ… Sau đó, Triệu Thiên Lãng thay thế vị trí của anh, ấm trọn chiến công hiển hách kia, bắt nước địch cắt đất đền tiền. Triệu Thiên Lãng còn trẻ như vậy đã trở thành chiến thần Tham Lang cũng là vì công lao trong trận chiến đó. Ai ngờ hôm nay, thân phận thật của Tân Vũ Phong… lại bất ngờ lộ ra ngoài ánh sáng. Lúc này, mọi người nhà họ Lâm chỉ cảm thấy da đầu tê rần, kinh hồn khiếp vía. Ba năm qua, bọn họ châm chọc khiêu khích Tân Vũ Phong, tìm mọi cách chèn ép. bắt nạt anh. Nếu Tân Vũ Phong thật sự là chiến thần Thiên Vũ trong truyền thuyết, vậy thì nhà họ Lâm bọn họ xong đời rồi. “Ha ha ha…” Đúng lúc này, Lâm Tử Hiên đột nhiên cười lớn, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. “Anh họ, anh cười gì vậy?” Có người không nhịn được hỏi. “Không phải mọi người đều tin đấy chứ?” Lâm Tử Hiên quay đầu lại nhìn Tân Vũ Phong, vênh váo tự đắc nói “Thằng kia, kĩ thuật của diễn viên mà mày mời đến tốt đấy, dọa cả bố tao, còn hại tao phải chịu một cái tát!” “Có điều, câu chuyện của mày cũng hợp lý quá nhỉ? Mày ăn gan hùm mật báo gì mà dám giả mạo chiến thần Thiên Vữ? Chẳng lẽ, mày nghĩ bọn tao đều là lũ ngu à?” Nghe thấy lời nói của Lâm Tử Hiên, mọi người trong phòng đều bừng tỉnh, lộ ra vẻ mặt thì ra là như vậy, sau đó hùa theo “Cũng may là anh thông minh, nhìn ra quỷ kế của thắng nhóc này!” “Bộ quân phục đó giống thật lắm, chắc là mượn đạo cụ từ đoàn kịch nào rồi” “Chiến thần Thiên Vũ là nhân vật thế nào chứ, ra lệnh một tiếng là có thể điều động cả trăm vạn quân! Tân Vũ Phong nổi tiếng là thắng vô dụng, làm gì có tí khí thế anh hùng nào?” “Thăng vô dụng này còn không bằng cả con chó ấy chứ. Nuôi con chó, ít nhất còn có thể vãy đuôi mừng chủ, còn cậu ta chỉ biết giả danh lừa bịp thôi!” Nhất thời, tất cả mọi người nhà họ Lâm đều châm chọc Tân Vũ Phong, Bọn họ đều cho rắng, Tân Vũ Phong muốn “ra oai” nên cố ý tìm một diễn viên, dùng chuyện này để đổi lấy sự kính trọng của mọi người. Ngay từ đầu, bọn họ đều đã bị dọa rồi. Người đàn ông kia gọi Tân Vũ Phong là “chiến thần”, đúng là khoa trương mà! “Đủ rồi!” Đột nhiên, Lâm Yến Vân quát lớn, gương mặt xinh đẹp đầy sự thất vọng, nước mắt lưng tròng. “Yến Vân…” Tần Vũ Phong vươn tay, muốn lau đi giọng nước mắt rưng rưng của cô. Cô hất tay Tân Vũ Phong ra, bộ dạng hết nói nổi, lạnh lùng mở miệng “Tần Vũ Phong, tôi không hi vọng xa vời là anh có thể so sánh được với Triệu thiếu soái, chỉ cần anh có 1% bản lĩnh của Triệu thiếu soái thôi, làm một Hiệu Úy là tôi đã hài lòng lắm rồi. Không ngờ… Anh không chỉ nghèo, mà bây giờ còn học được cách lừa gạt người khác nữa. Trước đây ông nội đúng là bị mù nên mới gả tôi cho anh!” “Yến Vân, em nghe anh giải thích đã…” Tân Vũ Phong vội vàng mở miệng. Nếu Tiêu Mặc Chiến đã tìm được anh, vậy thì có giấu diếm thân phận nữa cũng không có ý nghĩa gì. Nhịn nhục ba năm, cuối cùng anh cũng. chuẩn bị ngả bài! Từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ bị người ta xem thường nữa, cũng có thể cho. Lâm Yến Vân được nở mày nở mặt, khiến cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này. “Bốp!” Ai ngờ Lâm Yến Vân lại giơ tay lên, tát cho Tân Vũ Phong một cái. Tiếng bạt tai thanh thúy, vang vọng khắp. phòng. Tân Vũ Phong ngây người, anh không ngờ rãng Lâm Yến Vân lại ra tay đánh mình. “Ôi! Yến Vân đánh thật rồi kìa!” “Phải làm vậy từ lâu rồi mới phải! Thăng vô dụng Tần Vũ Phong này, nhìn là đã thấy thèm đòn rồi” *Vớ phải một thăng như vậy đúng là khổ cho Yến Vân mà” Mọi người nhà họ Lâm xì xào bàn tán, vẻ mặt hả hê vô cùng. âm Yến Vân nhìn phía Tân Vũ Phong, “Tôi đã cho anh cơ hị nhưng anh thật sự làm tôi quá thất vọng. Cút đi, tôi không muốn gặp lại anh nữa!” Câu chữ tuyệt tình, giống như đao kiếm, đâm thẳng vào tim Tân Vũ Phong, “Anh…” Tân Vũ Phong há miệng, muốn nói thêm gì đó Nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lâm Yến Vân, cuối cùng anh vẫn chọn cách im lặng, xoay người rời khỏi. Ra khỏi khách sạn Hilton, gió đêm thổi qua, thê lương vô cùng. Nhớ lại những gì mình từng trải qua, khóe miệng Tân Vũ Phong tràn đầy cay đắng. Anh cứ tưởng, nếu mình yên lặng bảo vệ Lâm Yến Vân thì có thể khiến cô động lòng, không ngờ… Cuối cùng kết quả lại như vậy. Đúng lúc này, phía sau anh truyền đến một giọng nói quái gở *Ôi chao! Đây không phải là tên vô dụng Tân Vũ Phong sao? Tại sao mày không tham gia bữa tiệc gặp mặt của nhà họ Lâm, chẳng lẽ là bị đuổi ra ngoài?” Tân Vũ Phong nhìn lại, chỉ thấy phía sau có một thanh niên. Người này khoảng chừng hai bảy, hai tám tuổi, gương mặt dễ nhìn, nhưng vẻ mặt ngập tràn sự kiêu căng, từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu có giá trị không nhỏ, vừa nhìn đã biết là một cậu ấm xuất thân giàu có. “Quách Tuấn Hùng, sao cậu lại ở đây?” Tân Vũ Phong nhíu mày. Đây là Quách Tuấn Hùng, cậu ấm nổi tiếng ở Dương Hải, dựa vào thế lực của gia tộc nên hoành hành ngang ngược, rất hay bắt nạt ức hiếp người khác. Trong một lần tụ họp, Quách Tuấn Hùng biết Lâm Yến Vân, vừa gặp đã yêu. Lâm Yến Vân được vinh danh là “người phụ nữ đẹp nhất Dương Hải”, đương nhiên không phải nói suông. Gương mặt nghiêng nước nghiêng thành, không thể soi mói, cho dù đặt trong giới giải trí đầy rẫy người đẹp thì cô vẫn thuộc hạng nhất. Tiếc là… Không lâu sau đó, ông cụ Lâm lại gả cô cho Tân Vũ Phong. Rất nhiều cậu ấm ở Dương Hải đều chán nản, đố kị vô cùng. Nhưng mà sau khi Lâm Yến Vân kết hôn, Quách Tuấn Hùng vẫn không cam tâm, tìm mọi cách dây dưa, đưa tặng rất nhiều quà cáp, nhưng mà Lâm Yến Vân chưa bao giờ nhận, trả lại hết cho gã. “Tên họ Tân kia, mày có biết… tại sao. người nhà họ Lâm lại muốn ép mày và Yến Vân ly hôn không?” Quách Tuấn Hùng mở miệng hỏi. “Vì sao?” Tân Vũ Phong hỏi. “Rất đơn giản!” Quách Tuấn Hùng vênh váo đáp “Bởi vì nhà họ Lâm đã đồng ý gả Yến Vân cho tao!”
Chương 11 Tần Vũ Phong tựa như nghe được tiếng sấm nổ bên tai. Cô bé cứu anh năm đó không phải Lâm Yến Vân? Như vậy… Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? “Không.. Không đúng. Người trạc tuổi đó ở nhà họ Lâm chỉ có Lâm Yến Vân, nếu không phải cô ấy, vậy ai là người cứu tôi?” Tân Vũ Phong cau mày. “Đại nhân, tôi đảm bảo với ngài, năm đó Lâm Yến Vân không có mặt ở khu Dương Hải, cũng không có khả năng cứu ngài. Còn ân nhân _ của ngài rốt cuộc là ai, thì chúng tôi cũng không rõ lắm…” Tiêu Mặc Chiến giải thích. Tần Vũ Phong ngơ ngác đứng tại chỗ, trong lòng cuộn sóng. Anh vẫn tưởng Lâm Yến Vân bị xã hội này bào mòn, trở thành một người yêu tiền, chỉ thích mưu lợi trước mắt… Nào ngờ hóa ra anh yêu nhầm người, báo sai ơn. Thấy anh đứng bất động, Lâm Hoàng Quân chỉ vào mặt anh tức giận mắng “Tên nhãi này, chẳng lẽ còn muốn trơ mặt tỏ vẻ vô tội hả? €ó tin tôi đánh chết anh không?” Lâm Hoàng Quân vén tay áo, tỏ vẻ muốn động tay. “CútI” Ánh mắt Tần Vũ Phong chợt lạnh lẽo, để lộ ra khí thế sắc bén, đâm thẳng vào hồn phách người khác. Trong phút chốc, cả người Lâm Hoàng Quân run rẩy, rợn cả tóc gáy, cảm giác như bị mãnh thú để mắt, không thể động đậy. Lâm Hoàng Quân hoàn toàn không nghĩ tới người anh rể luôn nhịn nhục trước giờ lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy. Đây quả thực là so với kiêu hùng trấn giữ một phương còn đáng sợ hơn! Trước đây Tần Vũ Phong vẫn luôn khách sáo với cậu ta, thậm chí đồng ý nhận tội thay cậu ta, đều do nể mặt Lâm Yến Vân. Nhưng giờ đây phát hiện mình đã nhầm lẫn. Uổng công anh ở rể ba năm ở nhà họ Lâm, kết quả Lâm Yến Vân không phải cô bé năm đó! Khuất nhục và giận dữ trong suốt ba năm, nhất thời bùng nổ. Tần Vũ Phong nhìn mấy người nhà họ Lâm, lạnh lùng mở miệng “Bố mẹ vợ, các người không phải muốn Vân ly dị với tôi rồi gả vào nhà giàu sao? Được, tôi tác thành cho các người! Từ nay về sau, tôi cùng nhà họ Lâm các người ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn bất kỳ dây dưa quan hệ gì nữa!” Nói xong, Tân Vũ Phong xoay người, một đừng đi thẳng ra bên ngoài. Anh đã không còn chút lưu luyến gì với nhà họ Lâm nữa… “Cạch!” Tần Vũ Phong vừa mở cửa. Đột nhiên một bóng dáng yểu điệu vọt vào. Là một cô gái chừng hai mươi, nước da trắng như tuyết, không trang điểm, tựa như một búp sen ngậm nước. Mọi người đều biết Lâm Yến Vân khuynh thành tuyệt sắc là đệ nhất mỹ nhân tại Dương Hải. Nhưng cô gái trước mắt này dường như còn hơn Lâm Yến Vân vài ba phần. Dù là Tân Vũ Phong đã từng trải, cũng có chút cảm thán, cảm giác tim mình hãng đi nửa nhịp. Thấy cô gái xuất hiện, trên mặt đám người nhà họ Lâm đều là vẻ kỳ quái. “Uỳnh!” Đột nhiên cô gái vọt tới bên cạnh Lâm Quốc Triều, trực tiếp quỳ xuống. “Bố, mẹ bị ung thư dạ dày, cần 1 tỷ rưỡi để cứu mạng! Bố giúp con đi Cô gái này lại kêu Lâm Quốc Triều là “Bố”. Tần Vũ Phong trước tiên sửng sốt đôi chút, sau đó lập tức hiểu ra. Cô chắc là con riêng của vị bố Vợ này. Ngày hôm qua ở bên ngoài phòng VIP quán rượu, Tân Vũ Phong nghe được Lâm Yến Vân nói chuyện với mẹ vợ, muốn để cho đứa con riêng đi nhận tội thay. Không nghĩ tới cô lại xinh đẹp đến vậy! “Lâm Kiều Như, con tiện nhân này, còn không biết xấu hổ mà tới nhà bọn tao? Mày thiếu tiền sao không bán thân mà kiếm lấy?” Vẻ mặt Dương Nguyệt Dung hung dữ, chỉ vào cô mắng to. “Hồng Mai, bà nói ít mấy câu được không? Dù sao cũng là máu mủ nhà họ Lâm!” Lâm Quốc Triều nhíu mày. Nào ngờ vừa nói, Dương Nguyệt Dung túm lấy tai ông ta, hét lên “Giỏi quá nhỉ Lâm Quốc Triều, lại dám ra mặt cho con ranh này, ông có coi tôi ra gì không hả?” “Năm đó ông mèo mỡ bên ngoài, tôi mắt nhắm mắt mở bỏ qua, ai ngờ lại còn dám đẻ ra cái thứ nghiệt chủng này! Hôm nay ông không cắt đứt quan hệ với cô ta thì chuyện năm đó chưa xong đâu!” Dương Nguyệt Dung hai tay chống nạnh, dáng vẻ tựa như quỷ dạ xoa, tỏ ý không theo ý bà ta thì không được yên. Lâm Quốc Triều không có cách nào, chỉ có thể nhìn Lâm Kiều Như quỳ dưới đất, khuyên “Kiều Như, con đừng khiến chuyện loạn thêm, nhanh trở về trước đi!” “Nhưng mà, bố, bệnh của mẹ không trì hoãn được nữa… Bác sĩ bảo trong một tuần không gom đủ tiền để phẫu thuật, mẹ sẽ không chịu được nữa.” Vành mắt Lâm Kiều Như bỏ bừng, thanh âm nghẹn ngào, vô cùng đáng thương. “Con tiện nhân này, mày giả bộ cái gì, chỉ đòi tiền là giỏi! Nhanh cút khỏi nhà tao!” Dương Nguyệt Dung vừa nói vừa xông lên đẩy cô. “Ui… da…” Lâm Kiều Như ngã nhào trên đất, trên gương mặt tái nhợt lộ ra vẻ đau đớn. Vốn Tần Vũ Phong cũng không định nhúng tay vào, dù sao đây cũng là chuyện riêng của nhà họ Lâm. Nhưng vào lúc này, anh đột nhiên phát hiện trên cổ tay trái của Lâm Kiều Như có mang một chiếc vòng tay có điểm vài ngôi sao. Vòng tay này cũng không phải món trang sức quý giá gì. Thậm chí đã có chút bạc màu, nhìn vô cùng rẻ tiền. “Cái vòng này, ở đâu cô có?” Tần Vũ Phong nhanh chóng bắt lấy tay cô, gặng hỏi. “Đây là quà sinh nhật năm năm tuổi bố tặng tôi, vẫn luôn đeo từ xưa đến giờ, có vấn đề gì sao?” Lâm Kiều Như nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, nghi ngờ đáp. Nghe được lời của cô, đôi mắt Tần Vũ Phong chợt sáng rỡ. Là cô! Rốt cuộc cũng tìm được cô! Đến giờ Tần Vũ Phong vẫn nhớ cô bé năm đó cho anh bánh bao có mang một chiếc vòng tay điểm sao. Trở về Dương Hải ba năm, anh chưa từng thấy Lâm Yến Vân đeo qua, còn tưởng đã qua lâu nên cô ném đi mất rồi. Hoàn toàn không nghĩ tới, hóa ra anh tìm nhầm người. Nhìn đôi con ngươi trong suốt kia của Lâm Kiều Như, giờ phút này, Tần Vũ Phong có thể kết luận Cô chính là ân nhân mình mong ngóng bấy lâu. Chỉ thiếu một chút thôi, Tân Vũ Phong đã bỏ lỡ mất cô. May mắn… Ông trời lại để hai người có thể gặp lại lần nữa. “Vòng tay gì, tôi tùy tiện lấy một món trang sức cũng đắt tiền hơn cái thứ giẻ rách này!” Đột nhiên Lâm Yến Vân lạnh băng nói, trong giọng nói tràn đầy khinh bỉ và chán ghét. Đối với người em gái này, từ trước đến giờ Lâm Yến Vân vẫn luôn căm ghét. Không chỉ căm ghét thân phận con gái riêng của cô, mà còn căm ghét dáng vẻ xinh đẹp của cô. Nếu không phải Lâm Kiều Như không được mấy người biết đến, cái danh xưng “Đệ nhất mỹ nhân Dương Hải” của Lâm Yến Vân đã sớm bị cô đoạt đi. “Hừ!” Lâm Hoàng Quân cười lạnh “Lâm Kiều Như, mày cùng phế vật Tần Vũ Phong ở đây lôi lôi kéo kéo, không thấy mất mặt sao? Nhưng mà cũng hay, phế vật với tiện nhân, quả là trời sinh một cặp mà! Mẹ mày là tiện nhân lớn, mày là tiện nhân nhỏ, chỉ biết đi quyến rũ đàn ông…” “Không… Tôi không có…” Đối với lần nhục mạ này, Lâm Kiều Như cảm thấy vô cùng oan ức, vội vàng lắc đầu muốn chối. “Cậu, mắng cô ấy thêm nữa xeml” Tần Vũ Phong trợn mắt nhìn Lâm Hoàng Quân, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lẽo. “Phế vật, anh vẫn còn muốn ra oai?” Lâm Hoàng Quân trước giờ quen phách lối, không nhận thức được nguy hiểm, tiếp tục lên giọng khiêu khích “Làm sao, bị sắc đẹp của tiện nhân này mê hoặc rồi, muốn anh hùng cứu mỹ nhân sao? Hôm nay tôi chính là muốn gây chuyện với cô ta đó, anh có thể làm gì tôi?” Vừa dứt lời, Lâm Hoàng Quân liền đưa tay phải lên, hung hăng muốn đánh về phía mặt Lâm Kiều Như.
truyện chiến thần cuồng phong