🏈 Hành Trình Tìm Lại Chính Mình
Tổ ấm tôi mơ - Hành trình tìm lại chính mình. 15/10/22 07:05 GMT+7 Gốc TP. HCM. Từ ngày rời vùng đất đỏ Tây Nguyên để chinh phục một vùng đất mới tại TP.HCM, không biết đã bao nhiêu lần tôi phải chuyển chỗ ở vì những lý do khác nhau. Nghe thì rất bình thường nhưng với
NỘI DUNG BẠN SẼ HỌC ĐƯỢC TRONG 1 NGÀY. mà bạn không thể tìm thấy ở bất kì đâu. - Sự tương quan giữa con người & vũ trụ. ⁃ Năng lượng & 7 luân xa trong cơ thể. - Nhận diện nguyên nhân cốt lõi tạo nên sự khổ hạnh, rất nhiều miên man & tạp niệm trong "tâm trí" của
Tìm thấy chính mình sau 20 năm sống nhờ vào tranh nhái. Triệu Tiểu Dũng trở lại Đại Phân chia sẻ trải nghiệm về chuyến đi với gia đình và người trong làng. Ban đầu hứng khởi vui vẻ, nhưng rượu vào lời ra, Triệu Tiểu Dũng bắt đầu trầm lặng.
Trên cuộc hành trình này đối với mình chưa bao giờ là dễ dàng, và chính vì vậy mà mình luôn cho rằng, chỉ cần bản thân mình lơ là một chút thì tất cả những công sức từ trước đến này đều mất hết.
Hành Trình Tìm Lại Chính Mình, Thành phố Hồ Chí Minh. 5,072 likes · 1 talking about this. hành trình tìm lại chính mình
Trong “Tìm lại chính mình”, Tiến sĩ Menis không hướng dẫn bồ cách để loại bỏ nỗi sợ hãi mà sẽ giúp bồ chấp nhận chính bản thân mình. Chấp nhận chính mình nói thì dễ nhưng khó lắm à nhe. Mình mất khoảng nửa năm cho vấn đề này: làm rất nhiều việc, thử nghiệm
Tôi và hành trình tìm lại chính mình. Cách đây nửa năm, tôi bất ngờ xin nghỉ việc ở một công ty mà nơi đó tôi đang có tất cả: sự tin tưởng của sếp, công việc ổn định, mức lương rất cao (tôi dùng từ ‘rất cao’ là so với mặt bằng chung của ngành xuất bản
Phim Hành Trình Tìm Lại Tiền Thế bản đẹp, Bản HD Vietsub và thuyết minh. Phim moi net - cập nhật phim mới xem cực nét Phim mới + Phim 18 năm về trước với chất lượng cực nét
Giọng ca "Kẻ đánh cắp trái tim" đã có những quyết định vô cùng táo bạo cho hành trình đi tìm lại chính mình. Sau một thời gian hoạt động nghệ thuật đầy sôi nổi, cô tạm dừng mọi dự định để sang Thái Lan thực hiện ca chuyển giới nam thành nữ vào độ tuổi 35.
aBjUGF. Skip to content Tôi và hành trình tìm lại chính mình Tôi và hành trình tìm lại chính mình Cách đây nửa năm, tôi bất ngờ xin nghỉ việc ở một công ty mà nơi đó tôi đang có tất cả sự tin tưởng của sếp, công việc ổn định, mức lương rất cao tôi dùng từ rất cao’ là so với mặt bằng chung của ngành xuất bản, địa vị, các mối quan hệ, sự nể trọng của các cộng tác viên, và quan trọng là khả năng tài chính càng về sau sẽ càng vững chắc dựa vào những gì tôi quan sát thấy ở những người đi trước, mô hình làm việc đã trở thành kịch bản, tính cách của sếp tôi, và cả ý thức của chính tôi về vai trò của mình. Và đó cũng là nơi tôi từng chấp nhận bỏ qua cơ hội được đi du học Mỹ của mình để ở lại cống hiến. Có nhiều lý do khiến tôi quyết định nghỉ việc. Nhưng quan trọng nhất là khi tôi thấy tôi đang dần đánh mất chính mình. Gần 6 năm về trước, khi là nhân viên mới chập chững bước vào công ty, tôi đón nhận cú sốc đầu đời. Đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là “môi trường công sở ghê lắm” mà những người đi trước vẫn thường nói với các sinh viên mới ra trường để giúp họ hình dung rõ hơn về một môi trường không bình yên như nơi giảng đường. Tôi đón nhận cú sốc trong hoang mang, và tôi có ý định nghỉ việc ngay lập tức. Tôi đã gọi cho một anh đồng nghiệp mà tôi cảm thấy tin tưởng nhất, tin tưởng vì anh nhiều tuổi hơn tôi rất nhiều, tin tưởng vì anh đã gắn bó với công ty gần chục năm. Anh đã nói với tôi “Anh không biết em đang gặp chuyện gì, nếu em vượt qua được thì tốt, còn nếu không, thì anh khuyên em nên mạnh dạn quyết định, đừng để như anh, đến bây giờ anh vẫn sống, vẫn làm việc, vẫn đóng góp, nhưng anh không còn là anh nữa. Nhưng anh không còn lựa chọn nào khác. Và đó là điều hối tiếc lớn nhất của anh.” Câu nói đó của anh tôi không hiểu lắm – lúc đó. Nhưng nó lại góp một phần nhỏ trong quyết định tôi ra đi sau này – sau khi tôi đã trải qua gần 6 năm để hiểu hơn về mọi việc. “Đánh mất chính mình” nghe thật trừu tượng. Ai cũng nói, và có thể không bao nhiêu người thực sự hiểu – nếu họ chưa thực sự trải qua. “Đánh mất chính mình” của tôi đơn giản là những gì tốt đẹp trong con người tôi, những phẩm chất quý giá của tôi, những giá trị sống của tôi, những chuẩn mực đạo đức của tôi, những ứng xử mực thước của tôi… – theo năm tháng, bị bào mòn dần. Thay vào đó là những suy nghĩ, hành động, lời nói, ứng xử… mà tôi không bao giờ có thể chấp nhận – ở bản thân mình và ở người khác. “Đánh mất chính mình” là khi mình không muốn trở thành con người đó – nhưng mình lại rất dễ bị biến thành con người đó, rất dễ bị tác động để biến thành con người đó – bởi chính những người mình cùng làm việc mỗi ngày. Để rồi mỗi tối sau khi mệt mỏi từ công ty trở về, bạn đứng trước gương, tự vấn “Sao hôm nay mình lại nóng nảy như vậy?”, “Sao hôm nay mình lại nói những lời nặng nề như vậy?”, “Sao mình lại cư xử như vậy? Đó đâu phải là mình? Ít ra đó không phải là con người mà mình muốn trở thành. Vậy thì tại sao?” Tôi đã trải qua một khoảng thời gian khá lâu để đi tìm câu trả lời. Và đến một ngày, tuy chưa thực sự biết câu trả lời, chỉ biết rằng hình như lửa đam mê trong mình đang dần tắt, tôi quyết định sẽ không để mình trượt dài, mà tôi sẽ phải đi tìm lại những điều quý giá mà tôi luôn trân trọng. Ai đó có thể đánh đổi những điều quý giá bên trong họ để đổi lấy cảm giác an toàn và chắc chắn trong cuộc sống, nhưng tôi thì không. Có thể vì mục đích sống của mỗi người khác nhau. Tôi ứng tuyển vào công ty EVOL của tôi bây giờ – tôi luôn gọi nơi mình làm việc là “công ty của tôi”. Ngày sếp tôi phỏng vấn, chị hỏi tôi “Theo chị được biết thì em đang có một công việc rất tốt ở First News, sao em lại quyết định thay đổi?” Tôi hơi bối rối. Vì để một người mới gặp lần đầu có thể hiểu hết những cảm xúc đã diễn ra trong con người mình suốt một khoảng thời gian dài đã qua quả thật rất khó. Ngoài ra, bạn còn mang nặng một trách nhiệm là tuyệt đối không được mất kiểm soát để kể quá nhiều về những gì bạn đã trải qua ở công ty cũ, không được nhắc đến những lý do khiến bạn ra đi, không được thể hiện cảm xúc quá mức, vì nếu không, với một người chưa hiểu bạn, họ sẽ nghĩ bạn là kẻ nói xấu công ty cũ. Thế nên tôi chỉ có thể nói rất ngắn gọn là tôi “đang đi tìm một cái gì đó”. Đương nhiên buổi phỏng vấn kéo dài hơn một câu hỏi. Sau gần 6 năm gắn bó với First News, tôi chính thức đến với EVOL chỉ sau 2 tháng nghỉ việc. Và nếu bạn đã từng làm việc ở một nơi quá lâu, khi chuyển sang một công ty mới, bạn sẽ hiểu được cảm giác của tôi lúc đó. Đó là cả một biến cố trong cuộc đời. Một cột mốc. Một bước ngoặt. Và bạn biết bạn sẽ phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn và quyết định của mình. Người thân, bạn bè lo lắng cho tôi. Và cho đến giờ vẫn còn nhiều người chưa hết lo lắng vì quyết định đó của tôi. Ngay cả ba mẹ tôi – người luôn ủng hộ mọi quyết định của tôi – thì sau lưng tôi vẫn không thể nén được những tiếng thở dài. Có người cho rằng tôi “lên voi xuống chó”. Có người nói tôi vẫn còn cái tính ngông cuồng của tuổi trẻ. Có người nói tôi đã đánh mất tất cả những gì một người đi làm bình thường luôn mơ ước. Có người nói tại sao tôi từ bỏ một công ty xuất bản tiếng tăm hàng đầu để đến với một công ty thích nhồi sọ người khác bằng những khóa học nhảm nhí EVOL là công ty chuyên đào tạo và huấn luyện kỹ năng sống, và tôi làm việc ở phòng xuất bản. Bạn nghĩ tôi có lung lay không? Có. Tôi đã dằn vặt rất nhiều. Tôi tự hỏi mình là ai mà lại khiến cho người thân và những người quan tâm mình trở nên lo lắng như vậy. Mình là ai mà đến từng tuổi này lại để cho ba mẹ phải lo lắng như những ngày đầu mình mới bước chân vào môi trường làm việc. Tôi thực sự hoang mang và nghi ngờ chính bản thân mình. Nhưng, trong thời gian này, tôi may mắn có được chuyến đi xa ở tận đầu kia của trái đất. Và nơi đó, tôi có cơ hội nhìn lại toàn bộ bức tranh cuộc sống đang diễn ra, tách mình khỏi những tác động, áp lực, lời nói của người và vật xung quanh. Rồi mọi thứ trở nên rõ ràng hơn, dễ hiểu hơn, đương nhiên hơn, và dĩ nhiên là tốt đẹp hơn. Tôi hiểu tại sao mình làm thế này mà không phải thế kia. Tôi hiểu rõ đến tận cùng quyết định của mình. Thật sáng sủa. Tôi trở về với tâm trạng của một con người mới. Nó giống như tôi vừa kết thúc hành trình tự vấn để bước vào hành trình khám phá bản thân mình. Tôi luôn cho rằng con người ta vẫn luôn có những điều bí ẩn sâu thẳm bên trong, và chỉ khi chạm được những bí ẩn đó, người ta mới thực sự biết mình là ai. Tôi cũng cho rằng không nhiều người thực sự trải nghiệm được điều này. Vì có thể nó không phải tự nhiên diễn ra, mà nó cần một “biến cố” hay “đột biến” trong tư tưởng. Phải đúng thời điểm, tự nhiên bạn mới có nhu cầu đi tìm “một cái gì đó” mà không biết chính xác là cái gì đó. Và đến khi tìm ra, bạn mới thực sự biết bạn là ai. Đó là một cảm giác mà dù tôi có cố gắng vận dụng tất cả những cách diễn đạt mà tôi tâm đắc nhất thì cũng không thể diễn tả được, bạn phải cảm nhận nó. Ở EVOL, tôi vẫn làm công việc của một người dịch, một người biên tập, không có gì khác. Vậy thì tại sao tôi lại chọn đây là nơi mà tôi sẽ tìm được “cái gì đó”? Để tôi kể thêm cho bạn nghe về những gì đã làm thay đổi suy nghĩ của tôi. tất nhiên là bên cạnh nhiều yếu tố khác, chẳng hạn như văn hóa công ty, con người, cách quản lý… Trước khi bước vào EVOL, và ngay cả vào cái ngày sếp tôi phỏng vấn tôi, điều khiến tôi không hài lòng nhất ở EVOL chính là những khóa học. Tôi không thích một chút nào. Tôi ước gì EVOL chỉ đơn thuần là làm sách. Tôi ước gì EVOL không có những khóa học để bạn bè tôi đừng nghĩ tôi đang làm việc cho một công ty “nói láo ăn tiền”. Điều đó từng ảnh hưởng rất nhiều đến lòng tự trọng của tôi. Lúc đó tôi vẫn có cùng suy nghĩ với đại đa số người, đó chỉ là những khóa học bình thường mà người ta có thể phóng đại để kinh doanh. Tôi hạn chế không nói nhiều với ba mẹ tôi về “các khóa học”, tôi chỉ đơn giản nói rằng “công ty con cũng làm sách”. Nhưng chính vì tôi được làm việc ở phòng xuất bản, không liên quan gì đến các khóa học, nên điều đó cũng khiến tôi thấy an ủi phần nào. Thôi kệ, coi như là một mảng khác. Cho đến khi tôi được sếp cho đi học Sống và Khát Vọng. Phải nói rằng tôi là một người rất khó làm cho thay đổi suy nghĩ. Chưa từng có bất kỳ một người bán bảo hiểm, hàng đa cấp, tư vấn đầu tư hay gì gì đó có thể thuyết phục được tôi. Vì đơn giản việc thuyết phục tôi tin những gì họ nói không phải là cách để tôi tin vào giá trị sản phẩm mà họ mang lại cho tôi. Có thể một lúc nào đó tôi sẽ tự đi mua bảo hiểm, một lúc nào đó thích thì tôi vẫn sẽ mua hàng đa cấp; nhưng nếu muốn nhồi niềm tin vô đầu tôi để tôi mua thì không bao giờ. Thế nên tôi cũng đến với khóa học Sống Và Khát Vọng trong tâm thế như vậy. Đó là một cảm xúc rất khó tả. Tôi vừa có cảm giác nghi ngờ, nhưng đồng thời tôi cũng mở lòng, mong sao mình có thể cảm nhận được khóa học một cách sâu sắc nhất để tôi có thể chấm dứt những hồ nghi chưa có cơ hội kiểm chứng. Tôi từng xem các clip về khóa học, tôi thấy người ta khóc, tôi thấy thật là buồn cười và không thể hiểu nổi. Có cái gì mà phải khóc. Và sao mà yếu mềm đến dễ khóc như thế. Nhưng rồi tôi cũng tìm được câu trả lời. Sau 3 ngày trải nghiệm, tôi chỉ có thể nói như thế này. Sống và Khát Vọng không phải là một khóa học thần kỳ có thể thay đổi cuộc đời của một con người. Nó không phải là một khóa học mà sau khi bước ra, bạn là người hoàn toàn khác. Nó cũng không phải là khóa học với những phương pháp kỳ lạ như liều thần dược có thể trị bá bệnh. Nó chỉ đơn giản là một cơ hội, một khoảng thời gian đủ để bạn vứt bỏ những vỏ bọc bên ngoài để trải nghiệm và chạm đến những tầng cảm xúc thật và sâu thẳm nhất của chính bạn. Nó giúp bạn đối diện với con người thật của mình. Nó khiến bạn đau đớn khi đối diện với những điều mà bạn đã cố thủ không cho bất kỳ ai chạm vào. Nó giúp bạn bộc lộ được những điều mà bạn không bao giờ muốn nói với bất kỳ ai, vì khi nói ra bạn cảm thấy mình thật yếu đuối. Nó cho phép bạn có không gian và thời gian để sống đúng với con người thật của mình. Chỉ cần bấy nhiêu đó, bạn biết bạn sẽ chọn lựa điều gì tiếp theo. Nó giống như một người chỉ đường cần mẫn, giúp bạn đi sâu vào những ngóc ngách trong tâm hồn mình. Vai trò của nó chỉ có thế. Nó không “mị dân”, không nói với bạn điều này đúng, điều kia sai. Không nói bạn là người tốt hay xấu. Nó chỉ đơn giản giúp bạn khám phá những gì tốt đẹp của mình. Và giờ thì tôi đã hiểu tại sao trước giờ vẫn có một số người chưa đi học nhưng lại chửi khóa học là “lừa đảo”. Vì một điều tôi rút ra được sau khóa học chính là không phải ai cũng cảm nhận được trọn vẹn những giá trị mà khóa học mang lại. Đơn giản vì tôi cho rằng không phải ai cũng có đủ sự cởi mở đón nhận những điều mới cùng sự quyết tâm, thành thật, dũng cảm để đối diện với chính mình. Tôi sẽ không kể bạn nghe tôi đã trải qua những gì tại khóa học. Và những cảm xúc tôi nhắc đến ở đây cũng chỉ là một phần rất nhỏ so với những gì bạn có thể thực sự cảm nhận nếu bạn trải nghiệm. Tôi chỉ biết rằng tôi đã ôm thật chặt một anh cùng nhóm – người mà tôi chỉ biết cách đó 2 ngày – rồi bật khóc và cảm ơn anh vì anh đã khản cả tiếng chỉ để giúp tôi hiểu được tại sao tôi nên và phải tiếp tục những việc tôi đang làm, bất chấp những đau đớn và bất công mà tôi có thể sẽ gặp phải. Tôi chỉ biết rằng ngay trong những giây phút trải nghiệm tại khóa học, tôi đã liên tục nhớ đến những người thân yêu, và tôi muốn họ cũng được trải nghiệm những điều quý giá như tôi. Đây không phải một bài review để khen khóa học hay để tâng bốc công ty tôi. Vì tôi không được trả lương để làm chuyện đó. Tôi chỉ muốn chia sẻ cảm xúc của mình, và như một thói quen, tôi muốn được chia sẻ những điều tốt đẹp đến với những người tôi quan tâm và quan tâm tôi. Tôi muốn những người đã và đang lo lắng cho tôi hãy biết rằng tôi thực sự hạnh phúc và tự hào về nơi mình đang làm việc, được góp một phần rất nhỏ vào “Hành trình vì 1 triệu người Việt Nam hạnh phúc và thành công hơn” của chúng tôi. Sau khóa học, tôi quyết định mình sẽ thi tuyển để trở thành Coach người đồng hành và hỗ trợ với các học viên trong khóa học cho dù có rớt bịch bịch như thế nào đi nữa, vì tôi cảm thấy mình có nhu cầu giúp đỡ những người khác tìm thấy và cảm nhận được những điều quý giá trong cuộc sống, ẩn sâu trong chính con người họ. Tác giả Nguyễn Thị Thảo Nguyên Cử nhân Sống Và Khát Vọng khóa ngày 24 – 26/2/2012 [blog_songvakhatvong] Related Posts
Tâm sự Thứ sáu, 20/11/2009, 1644 GMT+7 Tôi cũng sở hữu bằng 2 bằng đại học và một bằng thạc sĩ nhưng chồng tôi vẫn cho rằng tôi ngu dốt, nói năng vớ vẩn, thiếu suy nghĩ, thần kinh hoặc là mẹ em dạy em như vậy đó hả, di truyền. Mong Quynh> Vợ thực sự là cục nợ của tôi/ Stress nặng vì vợ mãi chẳng lớn From mongquynh nguyen Sent Friday, November 20, 2009 1218 PM Tôi rất thông cảm với anh về những cãi vã giữa anh và bố tôi nhưng anh đã thiếu cách hành xử của một người con. Nếu tôi có góp ý thì anh cũng sẽ không nghe. Anh sẽ bảo rằng tôi đổi trắng thay đen. Mặc dù tôi đã dặn dò anh, đừng nên va chạm với bố. Người có thể thay đổi và chịu đựng bố chính là mẹ chứ không phải bọn mình. Quan trọng là 2 đứa sống với nhau thế nào. Tôi cũng cố gắng chịu đựng những sỉ vả đó của anh coi như bù đắp sự tổn thương mà bố tôi gây ra cho anh. Vì có lẽ trước đến giờ chưa ai nói nặng với anh như thế và trước đến giờ cũng chưa ai nói nặng với tôi như thế. Ngoài ra, cách sống và quan hệ với mọi người của chúng tôi cũng rất khác nhau. Nhưng tôi vẫn chấp nhận được vì những trải nghiệm cuộc sống sẽ làm anh thay đổi. Hai năm trở lại đây, anh có thiên hướng quan trọng công việc hơn vì anh muốn con mình được phát triển trong điều kiện tốt và vì anh muốn thể hiện bản thân. Anh luôn tự tạo áp lực kiếm tiền và công việc hiện tại không như anh muốn. Có lẽ stress công việc mà anh cho anh cái quyền xả stress lên người tôi. Tôi đã cho anh cơ hội để sửa chữa. Nhưng anh có thể dọa đánh tôi ngay cả trên giường ngủ, trên xe lửa. Tôi cũng là con người, tôi cũng cần có sĩ diện cho dù tôi đã đánh mất lòng tự trọng. Tôi đã tự nhủ với mình rất nhiều để chấp nhận số phận. Ví dụ anh không rượu chè, thuốc lá; anh làm ra tiền; anh có thể thức cùng tôi canh chừng khi con bị sốt; tôi hài lòng với việc con tôi là một đứa trẻ bình thường; và con tôi vẫn có cha hơn những bé còn trong bụng mẹ mà không cha và những giây phút hạnh phúc. Gần đây, ý kiến của tôi không còn có giá trị với anh. Tạm gọi là không thể bàn bạc hoặc góp ý. Tôi thường nhờ mẹ chồng khuyên bảo anh vì nếu tôi nói anh sẽ lại mắng tôi, tôi không muốn trong nhà ồn ào. Anh cho rằng khả năng làm việc của tôi còn thua một đứa trung cấp 8 năm kinh nghiệm. Anh biết tại sao không? Bởi vì, người ta rất không thích nhận người có con nhỏ, phụ nữ thiệt thòi là thế. Tôi có công việc nhưng không thăng tiến như ý muốn là tôi đã buồn rồi, tôi luôn bị giằng xé giữa việc thay đổi chỗ làm không ai trông con, muốn cho con đi học cũng bị anh ngăn cản, cộng thêm những áp lực muốn kinh doanh của anh khiến tôi mệt mỏi. Anh có khi nào đặt câu hỏi rằng tôi có thể vừa chăm sóc con, vừa làm việc nhà, đi làm và phụ công việc của anh cùng lúc, chưa kể là phải làm vợ, làm dâu. Anh có biết tôi cũng trăn trở trước những dự định của anh không? Mặc dù tôi không tán thành nhưng tôi cũng suy nghĩ phụ và luôn đi bên anh khi cần. Nhưng đổi ngược lại anh bảo người có học như tôi chẳng biết thế nào là trách nhiệm với chồng với con và mẹ chồng. Sao anh không hỏi mẹ anh về việc tôi đối với mẹ anh thế nào? Sao anh không kiểm điểm bản thân đã tròn trách nhiệm làm chồng, làm cha và làm rể. Để tồn tại ai cũng phải kiếm tiền nhưng tiền không phải là tất cả. Ngoài ra, phải có tình nữa. Tình nghĩa vợ chồng là quan trọng trong cuộc sống lứa đôi nhưng nó vẫn tồn tại những thứ tình nghĩa khác bố mẹ, con cái, người thân, bạn bè, xóm giềng, đồng nghiệp… Anh cho rằng anh bận kiếm tiền. Việc chăm sóc nhà cửa con cái là việc của phụ nữ tôi vẫn đi làm để vun vén cho gia đình nhưng nhà cửa con cái tôi cũng không tự quyết định được. Tôi vẫn chịu đựng và chấp nhận nhưng giọt nước đã làm tràn ly. Cách đây 2 tháng, anh đã xử tôi như người xa lạ khi tôi đang ngồi với con. Về thể xác thì tôi không bị tổn thương gì có lẽ tôi đã đoán trước được tình huống nhưng tinh thần tôi bị tổn thương nghiêm trọng. Tôi cảm thấy mình đã tận tuỵ với cái gia đình nhỏ của mình nhưng không được ghi nhận. Có than có kể gì thì đó là việc một người phụ nữ bình thường cũng làm được. Tôi làm sao có thể gắn bó tiếp quãng đời còn lại với người đối xử với tôi như với kẻ thù. Anh ấy là người cha tốt, sao không nghĩ đến việc sẽ làm tổn thương con về tinh thần và thể xác vì thằng bé đang ngồi trong lòng tôi. Tôi cũng cần sự tôn trọng của con tôi để tôi có thể dạy dỗ nó. Tôi học anh cách của một người có học là đối xử với người vô học cũng vô học luôn. Nên tôi đã la hét và mắng nhiếc anh trong chính nhà chồng mặc cho má chồng tôi có ngăn cản. Tôi rất ân hận vì mình đã không còn là chính mình, vì làm xấu hổ mẹ chồng với láng giềng. Tôi cảm thấy tôi không có quyền làm vợ, làm mẹ. Anh coi thường tôi, gia đình tôi, anh coi thường công việc tôi đang làm, con cái thì anh muốn tôi chăm bẫm cho nó 28 tháng tuổi như thể nó không bao giờ lớn, anh làm mất mặt tôi trước mặt con tôi bây giờ thì nó chưa nhận thức được. Tôi dắt con về ngoại sống trong sự đùm bọc của ông bà, dì cậu mà họ không đòi hỏi ở tôi bất cứ điều gì. Tôi cảm thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại. Tôi sắp xếp công việc của mình ổn thoả, đi tập thể dục buổi sáng, cho con đi học và chăm bẫm nó sau giờ làm việc, lâu lâu đi gặp bạn bè, siêu thị. Đó là những ước muốn bình thường mà trước đây tôi đã không làm được.
Vẫn luôn là vậy. Vẫn luôn là mớ câu hỏi về bản chất thật của con người. Mình là ai? Mình thật sự mong muốn điều gì ở cái thế giới này, trong kiếp sống này? Mình sẽ hối hận vì điều gì nếu như mình không làm. Nghĩ rằng hãy viết cái gì đó để ai đó, người ta, người khác đọc được, hiểu được được đi. Nhưng mớ hỗn tạp này, cất đâu, trưng bày đâu để thôi khỏi lùng bùng? Em chậm lại trong mùa nắng bên tôi. Em khẽ khàng lay động rung cảm ít ỏi còn sót lại trong tôi. Tôi thấy em cười, em vén mái tóc khô khô lên vành tai. Bỗng tôi thấy xót xa quá em à? Sao mái tóc tôi từng thương lại xác xơ như trái tim tôi lúc này. Mình đi xa quá những ngày tháng êm đềm, hạnh phúc năm ấy. Thật ra nhiều khi, cái mùi mẫn nhất của hiện tại, là tụi mình cứ bồi hồi về quá khứ thương yêu nhau. Hoá ra cuộc sống khắt nghiệt thật. Em chẳng khóc, hoặc em đã tự ôm lấy đầu gối mình, gào thét trong trái tim, rằng thật ra em cũng mệt mỏi lắm. Cũng có khi em đóng chặt cửa nhà vệ sinh, giam mình lại. Chiếc bồn cầu trở nên thân thương với em, đỡ lấy em, cho em tựa mình vào. Chứ chẳng còn như xưa, em nhẹ nhàng nằm vào tôi dụi đầu “Hôm nay em mệt quá!”. Ở thế giới rộng lớn này, ở cái cuộc sống dối trá này, người ta cười cợt nhau, vì sợ mình thua thiệt, sợ bị tách khỏi bầy đàn xã hội, mà người ta nhẫn tâm thi đua xem, ai đẩy ngã người khác trước. Đấy, cuộc chơi là thế! Hay cảnh, người ta chẳng hiểu gì về bản thân mình. Nhưng lại nói về người hàng xóm gàn dở, lạnh ra tắm mưa, nắng mặc áo len, như thể sự khác biệt đó là nỗi ung nhọt. Thật ra thì, lúc mưa ấy, người hàng xóm gàn dở kia vừa mới chạm đáy nỗi thất vọng vể bản thân, có khi tắm mưa lại là cách gột rửa đi những oán trách bản thân hoặc chỉ đơn giản là người ta quên mang ô. Còn lúc kia, có khi áo len lâu ngày để tủ, nhân dịp nắng mang ra giặt rồi phơi, nhưng vì nhà chật chội chẳng có chỗ mà hong khô, tiện thì mặc, phơi mình luôn, cho khô ráo tâm hồn ướt sũng đêm qua vì khóc. Mà có khi chỉ là vì áo len ấy là của mẹ đan hồi năm tháng còn nhỏ, vì nhớ quá mà bất chấp mặc lấy, hít hà hơi ấm còn sót lại. Đấy, có ai đủ kiên nhẫn để hỏi han người hàng xóm gàn dở ấy không? Hay lại vội vàng kết luận, để còn tranh thủ đi kết luận một câu chuyện tiểu thuyết khác với tư cách tự phong “Tiểu thuyết gia chân chính”. Lũ loài người cứ ngu ngốc sao ấy nhỉ? Giống mình, hồi nọ. Mình chỉ lỡ ngu ngốc thôi. Vì thông minh quá, nên lại thấy mình ngu ngốc hơn cả kẻ sống vô tư lự. Mình cũng tự phong mình thông minh đó. Cũng là lũ loài người cả. Bàn về ngôn ngữ. Cũng chỉ là một loại công cụ thôi mà. Công cụ giao tiếp. Để nói, để nghe hiểu ý nhau, để bày tỏ cảm xúc, để yêu thương người khác đất sống, để trải nghiệm chặng hành trình cuộc đời. Ấy vậy mà, người ta lại phát điên lên. Tao giỏi hơn này, tao tốt hơn này. ái chà, lũ loài người. Bàn về chuyện phát triển bản thân. Chẳng phải mục tiêu cuối cùng của việc học, việc phát triển là tìm lại “chính mình” ư? Không phải là “tìm ra” mà là “tìm lại” cơ. Bởi vì chẳng mấy ai biết hay thật sự tin vào con người gốc gác của mình, con người nằm ẩn sâu bên trong nghìn vạn lớp vỏ ấy. Con người tuyệt vời nhất. Nên người ta cứ nỗ lực cả cuộc đời để chạy, để lao vào cuộc chơi vô nghĩa mà nhân loại hết thế hệ này đến thế hệ khác bắt con cháu kế thừa. Phát triển bản thân, thật ra lại là “Hành trình tìm lại chính mình”. Mà trong cái quá trình ấy, nhiều khi, ta cứ tự làm mình tổn thương, rồi tìm kiếm sự chữa lành, nhưng rồi lại làm tổn thương người khác, rồi lại tìm cách sửa sai, hoặc tìm cách bao biện cho cái việc ấy. Thế rồi, một vòng tròn luẩn quẩn bắt đầu. Cái quẩn quanh ấy, dù là ở đâu đi chăng nữa, quẩn quanh, quanh quẩn, quẩn quanh, quanh quẩn, mình quên mất tiêu “mình” lại. Quên mất, mình hồi ban đầu ấy, xứng đáng có được những giá trị tốt đẹp nhất đến nhường nào. Mình, thật ra, lại là người hàng xóm gàn dở kia. Đáng lẽ phải giỏi, thì mình lại trốn trong xó nhà, nghe nhạc, hát ngêu ngao. Đáng lẽ phải lao vào đời, kiếm thật nhiều tiền, thì mình lại lựa chọn thong dong trên chặng đường gấp rút, để tận hưởng, để mặc chiếc áo len mà mẹ đan cho, để vùng vẫn trong mưa dù tay vẫn cầm ô như bao người ấy. mình đúng là lũ loài người. Bàn về chuyện kết hôn. Ơ, đến tuổi thì muốn lấy chồng rồi. Xã hội xúi nhau, hôn nhân là mồ chôn tình yêu đấy. Mình chẳng tin. Vì hôn nhân cũng chỉ là hình thái khác của một tình yêu trưởng thành và đầy sóng gió kiểu khác thôi. Hơn hẳn thế, có người ở cạnh, lại là cách học yêu thương người khác nhanh nhất, có em nhỏ nằm trong lòng, có khi lại là cách trưởng thành chân thật nhất. Người ở cạnh mình vui, có khi mình đang yêu thương mình đủ đầy, còn em nhỏ mà cười, là khi cái đủ đầy ấy có khi đã ngập tràn thế giới quanh mình rồi. Vậy nên, chẳng phải tới tuổi đâu. Mà là cái tuổi này, đủ chín chắn hơn rồi, đủ trưởng thành hơn rồi, để hiểu rằng, gia đình nhỏ tự tay mình xây đắp là một phiên bản “mình mới” nỗ lực hơn, kiên trì hơn, mạnh mẽ hơn đó. Bàn về Nhật Bản. Mình thật sự ghét NB. Không đùa đâu. Nó đáng ghét như cái cách người ta ghét người hàng xóm gàn dở ý. Vì chưa kiên nhẫn để hiểu, chưa nỗ lực để sống, nên mới cảm thấy cái khác biệt kia thật đáng ghét. Nó nằm ngoài cái não bé tí của mình, nên mình mới thấy ghét. Nhưng thừa nhận đi, mình thích cảm giác nằm ở nhà Boku, thích cái cảm giác được Boku ôm vào lòng như con cún con. Thích cái không khí, vừa gần lại vừa xa. Chạm được vào thân thể nhau, nhưng chẳng thể chạm được vào tâm hồn nhau. Vừa thuộc về nhau, vừa là chính mình. Cái thú là ở chỗ, mình được tự do nói thứ ngôn ngữ của riêng mình. Chẳng phải tiếng Nhật, cũng chẳng có tiếng Việt hay tiếng Trung, cũng chỉ có mấy đoạn tiếng Anh vụng về. Cái thú nữa ở chỗ, cái cảm giác muốn chiếm hữu nhau làm của riêng, cũng xuất phát từ cái cảm giác “quá cô đơn” trong cuộc sống khắc nghiệt này. Mình nhớ Boku và cảm giác ở cạnh Boku ghê. Tụi mình gọi nhau thân thương là 馬鹿。 馬鹿犬 và 馬鹿豚 Chặng đường ở Nhật, cũng gần tới hồi kết rồi. Mình nói mình ghét thế thôi. Chứ rồi mình sẽ lại nhớ nó lắm! Nhớ những lúc, cơn bệnh đến, giày vò mình khổ sở đến thế nào. Mình đã khóc ngập lụt cái bồn tắm lúc ở nhà Hồng ra sao, gương mặt bối rối vụng về và nỗi sợ của Nính tối hôm ấy. Hay ngay cả cảm giác vô vọng của mình, những lần mình không kìm nổi cơn bệnh bất chợt đến khi ngồi trên tàu đến chỗ làm, hay cả những ánh mắt khinh bỉ của thế giới đối với mình. Nhất là những lần, đói đến rã ruột mà nhìn vào cái ví, chẳng dám tiêu lấy 100 yên vì sợ mai lại không có tiền đi tàu đi làm. Nhớ cả những lần rong ruổi đi chơi. Hoá ra Nhật Bản cũng thật là đẹp. Con đường tìm lại chính mình, cũng thật là gian truân. Quả nhiên cái gì to lớn cũng cần thật nhiều sỏi đá ngáng đường mới có thể nắm lấy được. Vậy là được rồi. Lúc này, thấu hiểu bản thân. Yêu thương bản thân. Và lại tiếp tục nỗ lực. Nhé, cậu Chiểu. Ngườ hàng xóm gàn dở trong mắt thế giới.
hành trình tìm lại chính mình